Mưa vẫn đang tầm tã nên không đi làm được.
Biểu cảm Triệu Tuệ Phương có chút mệt mỏi, chị lanh lẹ nói: “Mẹ nói gì vậy ạ, mẹ không thấy mệt, thì con mệt gì? Cháo với bánh bột ngô nguội rồi, để con đi nấu mì.”
Lâm Bá Diễm sốt ruột chờ ở bên ngoài, đứng trên hiên đến nỗi quần áo ướt hết, dính vào cơ thể mà anh vẫn không phát hiện, tâm trí dồn hết vào Ngu Yên, chờ đến khi mẹ với chị dâu bế tã lót ra, anh cũng chẳng nhìn em bé lấy một cái đã quay vào phòng, “Yên Nhi.”
Bây giờ con đã sinh, phòng đã dọn, đàn ông đã có thể vào trong, vì dân quê không kiêng nhiều.
Lâm Bá Diễm nhìn thấy Ngu Yên nhắm mắt yếu ớt, không nén nổi xót xa, “Sau này không sinh nữa nhé.”
Anh cầm khăn tay lau mặt Ngu Yên, rồi lấy một viên kẹo sữa ra, cẩn thận lột vỏ, nhét vào miệng cô, “Ngọt miệng trước đã.”
Miệng Ngu Yên đầy mùi sữa, cô rất muốn hỏi kẹo từ đâu ra, nhưng giờ phút này cơ thể vừa mệt vừa đau, không mở nổi miệng nói chuyện, nên chỉ đành áp mặt vào lòng bàn tay Lâm Bá Diễm.
Bà lão Lâm che tã chạy từ hiên vào nhà chính, em bé nhỏ xíu, đôi mắt mở to như ngọc lưu ly đen nhánh đang đảo nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng lại trước những hạt mưa rơi.
“Mật Bảo thích nhìn mưa nhỉ, mắt to đẹp quá.” Bà lão Lâm phát hiện cô bé thích, bèn bế ra ngoài nhà chính nhìn.
Ông Lâm ngồi bên trong nhà, nhìn thấy vợ già ôm trẻ con đứng ở cửa, cũng không buồn nhấc mi, rất bình tĩnh hỏi: “Vợ lão nhị thế nào rồi?”
Mặt bà Lâm toàn là vẻ vui mừng, “Ổn.” Nói xong lại tiếp tục trêu đùa Mật Bảo, “Chờ bao giờ trời trong, bà đưa con ra bờ sông, chúng ta xem xem sông có nhiều nước không nhé.”
Trong mơ, cá đỏ dạ sẽ rơi từ túi Mật Bảo xuống sông.
Ông Lâm vừa nghe đã hiểu ra đứa này là con gái, ông nhịn tò mò không ngó sang, “Đừng mơ mộng hão huyền. Cửa sông chúng ta lớn, bao nhiêu người bơi ở đó, nếu có đồ gì thật, chắc gì đã đến lượt chúng ta.”
Bà lão Lâm liếc mắt cười, “Tôi đưa Mật Bảo đi xem sông, sao lại nói là mơ mộng hão huyền? Lão Lâm, ông nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Bà đương nhiên là biết, đến con cá mù ở cửa sông cũng không có.
Chẳng qua là mong đợi thôi, ngày tháng khổ sở nên hy vọng lấy chút may.
Trai tráng lao động trong nhà họ Lâm rất nhiều, lão đại là đội trưởng, mỗi tháng mười hai đồng, vợ lão nhị là giáo viên dạy tư trong thôn, mỗi tháng năm đồng, lão tam thì tháng nào cũng gửi tám đồng sinh hoạt trong nhà, so với cả thôn Đại Vũ, chắc chắn là đứng đầu.