Nghe nói trên núi còn có sói hoang, thường là ngày tháng yên bình, chẳng ai lại muốn chui đầu vào núi sâu!
Lâm Thanh Nhạc nhe răng cười, “Bà nội, bà đúng là người bà tốt nhất trên thế gian, hôm nay mưa to, chắc nước từ kênh lớn sẽ tràn sang đây, kênh lớn nuôi nhiều cá, ngày mai con sẽ đi bắt cá cho ông bà ăn.”
Ba đứa trẻ con cũng nhao nhao lên: “Cảm ơn bà nội.”
Ông Lâm bỏ đũa xuống rồi rút một điếu thuốc lá, “Con mà có thể thì làm đi.”
Lâm Thanh Nhạc vỗ ngực một cái, “Không đúng, nếu không phải tại con, sao bà nội lại phải chia bánh?”
Lâm Thanh Xuyên vừa ăn bánh khoai lang, vừa liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc, “Cao có một mẩu như vậy mà còn muốn bắt cá? Đừng để bị cá lôi đi.”
Lâm Thanh Xuyên là con lão đại, cũng là cháu đích tôn của nhà họ Lâm, giờ mới mười hai tuổi mà đã là đứa trẻ hoạt bát, nhanh nhẹn. Mới đi làm đã có thể kiếm được con dài sáu centimet. Lâm Thanh Nhạc là con lão nhị, tính thêm tuổi mụ cũng mới 6 tuổi, nhỏ nhất nhà.
Lâm Thanh Nhạc cười hì hì, “Em mà bị cá lôi đi, thì có anh đến kéo mà, cá của em thì vứt được, thế của ông bà thì sao?”
Ăn xong, đám trẻ con cởi sạch áo chạy ra sân chơi tiếp, nhân lúc trời chưa tối đen còn tìm vài con giun cho gà, buổi tối không một đứa nào trở về tay không, giun đựng đầy một bình lớn, thừa lúc người lớn đang vui, Lâm Thanh Nhạc lại cất tiếng xin thêm một cái bánh bột ngô.
Nhóm phụ nữ thu dọn bát đũa, tính ra thu dọn khá đơn giản, bát đũa cái nào cái nấy đều sạch như liếʍ, không sót cái gì, dùng nước xối qua là xong.
Ngu Yên đang định thu dọn, nhưng Triệu Tuệ Phương đã nhanh nhẹn ngăn lại, “Yên Nhi nghỉ ngơi đi, sắp sinh rồi, không cần làm việc vặt đâu.”
Ngu Yên mỉm cười, “Chị dâu à, bụng em nhìn to vậy thôi, làm việc vặt không vấn đề gì.”
Bà lão Lâm chắp tay sau lưng: “Tuệ Phương, cho Yên Nhi một quả trứng nhúng đường, cái bụng này, chắc hai ngày nữa sẽ có động tĩnh. Yên Nhi, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho em bé chưa? Lo chuẩn bị cẩn thận trước đi.”
Nhà họ Lâm tích cóp trứng gà, ngoại trừ dùng để đổi lấy ít kim chỉ, còn bồi bổ cơ thể phụ nữ mang thai.
Cho nên phụ nữ nhà họ Lâm khỏe, thì trẻ con mới khỏe.
Đây là truyền thống từ lâu.
“Mẹ à, con chuẩn bị ổn hết rồi, không để phiền mẹ với chị dâu đâu.” Bát đũa trên tay Ngu Yên bị Triệu Tuệ Phương giành mất, trong lòng cô vô cùng cảm động, mẹ chồng nhân từ, chị em dâu hòa thuận, có thể sống trong gia đình như vậy, thật có phúc.
Triệu Tuệ Phương nhanh nhẹn bưng bát đũa đi, lanh lẹ nói: “Yên Nhi có mỗi một điểm không tốt, người một nhà mà khách sáo cái gì.”
Đám đàn ông ở giữa nhà đang nói chuyện lương thực.
Ông Lâm hỏi tình hình.
Bác Lâm thả lỏng khuôn mặt, ngồi tựa lưng vào ghế đáp, “Hôm nay con ra ruộng nhìn, thấy lương thực uống đẫm nước rồi, đợt này, lúa mạch chắc chắn trổ bông. Tuy vẫn kém năm trước, nhưng cũng gọi là được mùa.”
Lâm Bá Diễm nói tiếp: “Rau dại với nấm trên núi cũng mọc nhiều, ăn không hết thì phơi khô dự trữ, lấp đầy bụng được, tóm lại là không chết đói. Nhà chúng ta gần núi gần sông, chăm chỉ thì sẽ có miếng ăn, người thành phố mới khổ nhất. Hồi con giao cho Anh Tử khoai lang, khắp nơi trong huyện toàn là ăn xin, đến vỏ cây cũng bị lột sạch sẽ.”