Bà Lâm vuốt ve chiếc bụng của cô, đứa bé bên trong dường như cũng cảm nhận được có người đang chơi đùa với mình, liên tục đạp từng phát từng phát, em bé đã đủ tháng nên sức lực không hề nhỏ, Ngu Yên phải công nhận rằng đá rất đau.
Bà Lâm cũng ai u theo một tiếng, “Thằng nhóc này khỏe ghê gớm, đừng đá nữa. Yên Nhi về phòng nằm nghỉ một lúc đi, chút việc trong nhà này không cần đến con đâu.”
Thật ra, Ngu Yên cảm thấy hơi khó chịu nên cũng không từ chối, “Mẹ, con vào đây.”
Bà lão Lâm cũng quay vào phòng, lấy chiếc sọt tre đang làm dở ra ngồi đan trước hiên nhà, nghe tiếng mưa rơi mà yên lòng.
Ông Lâm gõ gõ tẩu thuốc, hút từng hơi phì phò nhìn cơn mưa lớn.
Mãi đến tối mà trận mưa này vẫn chưa tạnh, vì tiết kiệm dầu thắp đèn nên màn đêm chưa kịp hạ, bọn họ đã bắt đầu ăn cháo rau dại và bánh ngô.
Trong nồi canh xanh biếc chỉ có vài lá rau dại lơ lửng, phía dưới lác đác mấy khúc khoai lang đỏ. Bát cháo rau dại của người lớn chia làm hai miếng khoai và một khúc bánh ngô, bát trẻ con thì có mỗi một miếng khoai nhỏ, bên trên độn thêm nửa khúc bánh.
Lâm Thanh Nhạc xoa xoa nửa bụng, “Bà ơi, siết hộ con cái quần với ạ.”
Ngu Yên nhìn lướt qua quần cậu, đưa tay xem thử, “Không vừa à?”
Lâm Thanh Nhạc than thở một tiếng, “Mẹ, mẹ không hiểu đâu. Tại con thấy đói quá, siết quần chặt lại thì sẽ không đói nữa. Bà không siết giúp con cũng được, hay là cho con thêm miếng bánh ngô nữa đi.”
Bà lão Lâm trợn mắt, “Lắm chuyện, nhà mình ăn mỗi ngày ba bữa là sướиɠ lắm rồi. Bà cũng muốn con cho bà một miếng bánh khoai nữa đấy.”
Nói vậy nhưng bà Lâm vẫn cầm một cái bánh ngô bẻ thành bốn nửa, cho bốn đứa trẻ con mỗi người một khúc, “Đói quá thì uống thêm nước.”
Bánh ngô làm cổ họng đau rát, ăn một miếng phải uống mấy ngụm canh mới trôi xuống, dù vậy, nhưng so với cả huyện, bữa cơm này là tốt lắm rồi.
Ở thôn khác, vào mùa giáp vụ ai cũng cạn kiệt lương thực, chỉ có thể hái rau dại, đào rễ cây mà ăn.
Thôn Đại Vũ mang tiếng mở quán cơm bình dân mà vẫn chẳng bày biện ăn uống thoải mái, trong lúc thôn khác đang gϊếŧ lợn gϊếŧ dê, thôn Đại Vũ vẫn chỉ bày cơm độn khoai đỏ với bánh ngô, lúc ấy người dân lời ra tiếng vào rất nhiều, còn đổ ra trước ủy ban nhân dân đòi ăn thịt kho tàu. Cuối cùng, ông Lâm phải dọn ghế ra cửa ủy ban ngồi ba ngày mới đuổi được hết đám người muốn gϊếŧ lợn thịt gà kia về.
Sau đó, lão nhị nhà họ Lâm là Lâm Bá Diễm làm thợ săn lão luyện trong thôn, đột nhiên săn được một con lợn lòi và một ổ gà rừng trên núi, để người trong thôn ăn thịt kho tàu, gặm xương gặm xẩu, mọi người mới dừng lại.
Nhưng đi săn trên núi là việc rất nguy hiểm, có mấy người vừa phát hiện ra tung tích của lợn rừng đã quay đầu bỏ chạy, kết quả vẫn bị đuổi theo, bọn họ chạy vào đường cùng, buộc phải trèo lên một cây cổ thụ, con lợn rừng ở ngay phía dưới điên cuồng húc đầu.
Cây ngô đồng mà người lớn ôm mới hết bị húc đổ, cuối cùng Lâm Bá Diễm đâm trúng mắt con lợn lòi, làm nó bị mù, những người còn lại cũng hùa theo, rạch đứt cổ họng con lợn.
Nhưng người nào cũng đã bị thương.