Nhà trẻ XX
“Cố Tử Ngôn.” Giáo viên đang điểm danh.
… Không gian lặng im.
“Thưa cô, Tử Ngôn đi WC đã lâu mà chưa trở về…”
“Cái gì?!” Giáo viên luống cuống, nếu bạn nhỏ có chuyện gì, nhà trẻ này cũng không cần mở nữa. Trong đầu giáo viên loé rất nhiều cảnh...
“Học sinh nhà trẻ XX bị dụ dỗ, giáo viên thất trách thế mà lại hoàn toàn không biết gì”
“Giáo viên nhà trẻ XX thất trách dẫn tới việc đứa bé bị gϊếŧ”… Vv.
Nghĩ đến đây, cô vô cùng hoảng hốt.
“Tiểu Trạch, em biết Cố Tử Ngôn đi đâu không?” Giáo viên kiềm chế sự hoảng loạn, run rẩy hỏi, Hứa Trạch là hàng xóm của Cố Tử Ngôn, ngày thường cũng chơi rất thân.
“WC.” Hứa Trạch chỉ vào cửa WC đóng lại, vừa rồi cậu đã đợi lúc lâu ở ngoài cửa, Tử Ngôn vẫn chưa ra.
Giáo viên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là WC, cũng may không phải mất tích.
Vì thế cô lấy chìa khóa mở cửa WC ra. ——————
Một bé trai trắng nõn ngồi ở trên bồn cầu, quần cởi một nửa, ôm đầu gối đang ngủ ngon lành, nước miếng chảy đầy mặt…
Giáo viên dở khóc dở cười. Cô đến bế hắn lên, thở dài, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió, vì thế nhận mệnh giúp Cố Tử Ngôn chùi đít, rửa tay. Cố Tử Ngôn, cọ cọ người cô, tiếp tục ngủ ngon lành.
Tan học, rốt cuộc Cố Tử Ngôn cũng tỉnh. Tỉnh lại phát hiện mình ngủ trong lòng ngực cô, còn kỳ lạ hỏi: “Hừm, không phải mình đang ị phân à? (⊙o⊙)”
Giáo viên: “…”
Hứa Trạch: = =|||
Hứa Trạch lôi Cố Tử Ngôn về nhà. Bởi vì ba mẹ chú dì đều phải đi làm, không rảnh. Nhà trẻ ở trong khu này, Cố Tử Ngôn vỗ ngực nói: “Ba mẹ, chú dì, con có thể mang A Trạch về nhà! Con rất giỏi thuộc đường!”
Chỉ là ngày đầu tiên Hứa Trạch đã cạn lời. Cố Tử Ngôn lôi Hứa Trạch đi về phía trước, sau đó mếu máo, ấm ức nhìn Hứa Trạch: “A Trạch, không thấy quả quýt…”
Hoá ra hắn dựa vào cây quýt ở cửa nhà để phân biệt. Cuối cùng vẫn là Hứa Trạch dẫn hắn về nhà. Vì thế trong khu thường có tình trạng này: Lúc chiều mặt trời ngả về tây, hai đứa trẻ bốn, năm tuổi đi ra từ nhà trẻ XX, đi đằng trước là đứa bé như ông cụ non nghiêm trang cầm hai cái cặp sách, đứa trẻ theo phía sau nhảy nhót, còn thường xuyên chọc chó mèo. Thỉnh thoảng đứa bé đi phía sau bị chậm, người phía trước còn sẽ dừng lại chờ.
Các cụ già trong khu đều nói giỡn: “Ai, hôm nay Tiểu Trạch lại dẫn vợ về nhà đó hả?”
Hai đứa trẻ không hiểu, giọng con nít ngây ngô chỉ biết nói với các cụ già: "Cháu chào ông bà ~”
Các cụ già cũng cảm thấy này hai đứa trẻ này vừa ngoan miệng lại ngọt, đặc biệt là Cố Tử Ngôn. Cố Tử Ngôn không có ông bà, luôn cảm thấy vô cùng thân thiết với các cụ già, ngày thường có sở trường làm nũng, chọc người già vui vẻ. Mà những cụ già cũng rất thương hai đứa trẻ, có cái gì ăn ngon chơi vui đều sẽ đưa cho bọn họ trước tiên. Ngày thường dạy bọn họ chơi cờ câu cá, xem bọn họ như cháu trai ruột mà yêu thương.
A, bạn nói tại sao Hứa Trạch lại mang theo hai cái cặp sách? Chuyện là như thế này...
Ngày nọ tan học về nhà, Cố Tử Ngôn lục cặp sách ở cửa nhà, lục hồi lâu, sau đó miệng bẹp một cái, ngồi dưới đất khóc. Không thấy chìa khóa…
Lại ngày nọ tan học về đến nhà, Cố Tử Ngôn lấy chìa khóa trên cổ xuống mở cửa, sau đó mở cặp sách, vừa thấy, lại oà một tiếng khóc lên.
Hắn quên kéo khoá cặp sách, trên đường cứ nhảy nhót chơi đùa, đồ trong cặp sách đều rớt ra.
Vì thế nhiệm vụ mang cặp sách đã dừng trên người Hứa Trạch. Hơn nữa nhiệm vụ này vẫn cứ tiếp diễn đến khi cuộc đời học sinh của bọn họ kết thúc…
Cho nên có thể nói từ nhỏ Hứa Trạch đã có tiềm năng chịu ngược!
Tiểu học XX, lớp 3-A.
Trên bục giảng, giáo viên cầm thước dạy học đánh mạnh vào bảng đen vài cái, lạnh giọng nói: “Nghiêm túc nghe giảng! Ngẩng đầu lên hết đi!”
Hứa Trạch lấy đầu bút chọc chọc Tử Ngôn phía trước, không tỉnh, lại chọc… Chọc chọc chọc… Tại sao vẫn không tỉnh chứ! Không xong rồi, giáo viên cầm thước đi xuống… Hứa Trạch gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nếu Tử Ngôn bị đánh, chắc chắn lát nữa trên đường về sẽ khóc đến long trời lở đất, các ông bà còn không mắng chết mình à?
Quả nhiên giáo viên cầm thước đánh mặt bàn của Cố Tử Ngôn, giọng điệu bất thiện cao giọng nói: “Cố Tử Ngôn! Đứng lên! Trả lời cho tôi bài 2 trang 36 bài vừa học.”
Cố Tử Ngôn đang gặm bánh bao trong mộng đẹp, nghe giọng nói lạnh lùng như vậy, lập tức tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mông lung không rõ chuyện gì nhìn về phía giáo viên. Dấu vết in trên khuôn mặt bánh bao trắng trợn hiện trước mặt giáo viên. Hai mắt to bởi vì chưa hoàn toàn tỉnh lại mà phủ một tầng hơi nước, mờ mịt, sợ hãi nhìn thầy.
Giáo viên đen mặt, một mặt trong lòng như là đang bị một trăm con chuột cào: “Mặt bánh bao giống hệt cháu trai mình, đáng yêu quá! Muốn véo một cái quá!!!”
Nỗi tức giận khi nhìn thấy Cố Tử Ngôn ngủ trong giờ học đã sớm bay đến vương quốc trẻ em. Vì thế giáo viên khụ hai tiếng, giọng điệu hòa hoãn nhắc lại: “Bạn học Tử Ngôn, lật sách đến trang 36, trả lời bài 2."
Trong lòng đã hạ quyết tâm dù trả lời không được cũng chỉ giáo dục hắn một chút sau này đi học đừng ngủ là được, đứa trẻ đáng yêu như vậy sao nỡ phạt chứ.
Cố Tử Ngôn vội vàng cúi đầu, lật sách đến trang 36, nhìn một hồi rồi trả lời: “46 trừ 5 bằng 9 dư 1.”
Giáo viên vừa nghe, trên mặt có đủ loại màu sắc, khai giảng hơn nửa học kỳ, không phải em không biết thầy là giáo viên môn gì đó chứ? Giáo viên lệ rơi đầy mặt, vô cùng chua xót.
Cố Tử Ngôn nhìn sắc mặt giáo viên không tốt, bất an, sợ hãi nhìn, đôi mắt đáng thương chứa sự ấm ức không nhỏ, tựa hồ đang lên án: “Không phải thầy bảo em trả lời, rõ ràng em đã trả lời rồi…”
“Chẳng lẽ là trả lời sai rồi?” Trong lòng Tử Ngôn thấp thỏm. Bỗng nhiên góc áo bị bạn cùng bàn nắm, Cố Tử Ngôn hơi quay đầu, thấy bạn cùng bàn chỉ chỉ bìa sách giáo khoa, sau đó mở sách đẩy sang cho mình… Lúc này Cố Tử Ngôn mới bừng tỉnh, hoá là không cẩn thận lấy nhầm sách!
Vì thế Cố Tử Ngôn nhận sai, thái độ tốt nói: “Thưa thầy, em sai rồi. Em sẽ trả lời câu hỏi.”
Sau đó hắn nghiêm túc nhìn đề, lại lật sách, trả lời câu hỏi: "Đề này nói lên tác dụng chuyển tiếp, XXX…”
Giáo viên nghe đáp án xong, cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn, gật gật đầu nói: “Trả lời rất khá, nhưng là nếu bạn học Tử Ngôn có thể không ngủ trong giờ học không lấy nhầm sách, vậy càng tốt.”
Vốn dĩ Cố Tử Ngôn trả lời được bài còn đắc ý dào dạt, nhưng nghe vậy, mặt đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân mình, không dám nói tiếp nữa.
Lại một năm nữa, Cố Tử Ngôn học lớp 5… Chủ nhiệm của hắn vẫn là giáo viên ngữ văn lớp 3-A kia. Giáo viên ngữ văn đã sắp 50, có chút Địa Trung Hải, ngày thường tính tình ôn hòa, đối đãi học sinh càng kiên nhẫn gấp trăm lần, bởi vì cháu ông ấy cũng tầm tuổi này, nhìn những củ cải nhỏ hoạt bát, trong lòng ông ấy thật sự rất vui mừng. Nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như, Cố Tử Ngôn… Đây đúng là một đứa nhóc khiến người khác dở khóc dở cười!
Ngày nọ, khi Hứa Trạch đi học mang một cái cặp sách, vai treo một cái túi xách, trên tay cầm cơm trưa của hai người. Tới trường học, cậu đưa một cái cái túi nhỏ cho Cố Tử Ngôn, nói: “Tử Ngôn, bên trong là bánh và trái cây, nếu đói bụng thì ra chơi ăn.”
Cố Tử Ngôn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hứa Trạch cũng gật gật đầu, không nói lời nào trở lại chỗ ngồi của mình. Ngày thường Hứa Trạch đã rất trầm lặng, khi ở chung với bạn học cũng như vậy, thoạt nhìn trưởng thành vượt quá bạn cùng lứa tuổi. Ba mẹ hai người đều bận việc, vì thế để hai người chăm sóc lẫn nhau, nhưng luôn là Hứa Trạch chăm sóc Cố Tử Ngôn, từ nhỏ Cố Tử Ngôn đã có tiếng không đáng tin cậy, sau khi xảy ra nhiều chuyện đáng chê cười thế mà Hứa Trạch cũng dần quen làm vυ' em…
Tiểu học lớp 5 buổi sáng có ba tiết, lúc tiết một Cố Tử Ngôn đã hơi đói bụng. Lúc học tiết hai, bụng hắn cứ cồn cào. Đây là tiết ngữ văn, giáo viên rất hiền từ, giống ông cụ trên đường về nhà. Vì thế, hắn duỗi tay về phía ngăn bàn, nhân lúc giáo viên xoay người viết bảng lấy túi điểm ra, lấy ra một miếng bánh nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Lúc giáo viên xoay người đi xuống vừa hay thấy miệng Cố Tử Ngôn bị nhét đến phình phình đang nhai rất gian nan. Quả thực thầy không nói gì, học sinh ăn vụng lúc đi học cũng không có gì, nhưng người ta e sợ giáo viên cũng sẽ dùng sách vở che chứ? Đầu đứa nhỏ này thiếu sợi thần kinh hay chắc chắn mình sẽ không phạt hắn? Khóe miệng giáo viên giật giật, khụ một tiếng, sau đó cạn lời thấy Cố Tử Ngôn dùng tay che miệng lại, sau đó trừng lớn mắt nhìn mình, tựa như đang nói: Thưa thầy, em không ăn gì cả…
Vậy không phải bịt tai trộm chuông à? Giáo viên đen mặt, đành phải cầm thước dạy học quơ quơ trên bục giảng, nói: “Đi học nên lắng tai nghe giảng, không được ăn cái gì, biết không?”
Hứa Trạch nhìn Tử Ngôn nào đó một bên che miệng một bên gật đầu lia lịa thì cạn lời… Vì thế sau này cậu không tiếp tục đưa túi bánh cho Tử Ngôn nữa, chỉ là mỗi lần ra chơi đều sẽ lấy bánh ra lấp bụng Tử Ngôn như cho chó mèo ăn…