Lúc Cố Tử Ngôn ba tuổi, có một nhà dọn vào phòng trống ở cách vách. Mẹ Cố và ba Cố muốn mang Cố Tử Ngôn đi chào hỏi hàng xóm, vì thế dạy Cố Tử Ngôn chào chú dì.
Sau khi dạy rất nhiều lần, mẹ Cố thử hỏi cục bột nếp Cố: “Chút nữa thấy chú dì nhà hàng xóm thì phải gọi là gì nào? Muốn có lễ phép hay không?”
Cố Tử Ngôn phồng mặt bánh bao, tiếng con nít ngây ngô vang lên: “Phải! Phải nói chào chú!”
“Vậy nhìn thấy dì thì phải làm sao?”
“Phải nói chào dì~”
Mẹ Cố gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy nhìn thấy anh hoặc em trai thì sao?”
Cố Tử Ngôn nhíu gương mặt bánh bao đáng yêu lại, liếʍ liếʍ môi, giọng nói mềm mại vang lên: “Mẹ, con có thể ăn một que kem không?”
————————————————
Rốt cuộc sau một hồi dạy dỗ, mẹ Cố ba Cố mang một bộ trà cụ và một ít điểm tâm tự làm, đưa Cố Tử Ngôn tới cửa ghé thăm hàng xóm. Hàng xóm họ Hứa, cũng là một đôi vợ chồng có một đứa con trai.
Cửa mở, là một người phụ nữ trông thanh lịch, dịu dàng. Ba Cố và mẹ Cố tỏ rõ ý định khi đến đây, người phụ nữ cười chào đón bọn họ vào cửa. Mà Cố Tử Ngôn nhìn thấy người phụ nữ, lập tức lớn tiếng kêu: “Chào chị gái!”
Mẹ Cố đen mặt, đứa bé này còn nhỏ, sao có thể ngỗ nghịch như vậy chứ? Vậy quả thực là hạ một bậc vai vế, kêu người ta như đồng lứa, nếu gặp hạng người không dễ đối phó thì nó sẽ trở thành đầu đề câu chuyện.
Mẹ Cố dẫn đường: “Vừa rồi mẹ dạy con phải gọi là gì?”
Cố Tử Ngôn nghiêng đầu, nhỏ giọng: “Phải nói chào dì ~ nhưng mà, ba ba nói, nhìn thấy chị gái xinh đẹp thì đều phải nói là chào chị gái~”
Sau đó, hắn làm vẻ mặt buồn rầu.
Mẹ Cố bất đắc dĩ, mà nữ chủ nhân nhà họ Hứa xì cười, khom lưng bế Cố Tử Ngôn lên, nói với mẹ Cố: “Con cô đáng yêu quá mà ~ miệng lại ngọt, đâu giống Trạch Trạch nhà tôi, giống hệt một quả bầu nhàm chán."
Cố Tử Ngôn ôm chị Hứa của mình, nói: “Vậy thì chị gái, chút nữa em có thể ăn nhiều điểm tâm hơn được không?”
…
Mẹ Cố ba Cố âm thầm che mặt trong lòng, quả nhiên việc mang Cố Tử Ngôn ra cửa không hề sáng suốt tí nào, mặt mũi bị mất hết rồi! Họ đành phải giải thích khô cằn: “Đứa nhỏ nhà tôi đúng là ham ăn, ha hả.”
Lúc này Hứa Trạch đang ngồi trên mặt đất chơi xe tải, vừa đi vào hoàn cảnh mới, một người bạn mới không có, Hứa Trạch đang nổi tính trẻ con.
Mẹ Hứa lôi cậu qua chào hỏi với hàng xóm mới: “Trạch Trạch, lại đây, con có bạn mới nè. Đây là em trai nhà cách vách, con phải yêu quý em đó.”
Cố Tử Ngôn vẫy vẫy bàn tay nhỏ mập mạp: “Chị gái chị gái ~ em mới là anh ~ em sẽ đối xử với em trai thật tốt~”
Hắn nhào qua bẹp một cái hôn Hứa Trạch.
Hứa Trạch lau mặt, vẻ mặt mờ mịt. Mà Cố Tử Ngôn lại tự nhiên cầm xe tải chơi.
Mẹ Cố bất đắc dĩ cười: “Đứa nhỏ này thích tranh làm anh trai, vậy thì để cho nó làm đi. Tử Ngôn, phải đối xử tốt với em trai đó~”
Sau đó, nam chủ nhân Hứa Binh bưng trái cây ra.
Nhưng điều làm Hứa Binh buồn bực chính là, Cố Tử Ngôn không hề gọi ông ấy bằng anh, hai tiếng chào chú gọi ra êm tai, điều khiến cho người ta dở khóc dở cười hơn là, hắn còn bỏ thêm một câu ở phía sau: “Chú đẹp trai quá, nhưng mà không đẹp trai bằng cháu.”
Hứa Binh hơi buồn cười, ông ấy thích trẻ con, nhưng con nhà mình không phải là đứa trẻ hoạt bát, thấy bạn nhỏ nhà họ Cố này trông trắng trẻo mập mạp, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, nhịn không được tiếp tục trêu chọc: “Tại sao thế?”
Cố Tử Ngôn nâng mặt, vẻ mặt đắc ý: “Bởi vì mẹ cháu nói cháu là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới!”
“Ha ha ha, con của mọi người thật hài hước!”
Mẹ Cố buồn bực.
Dải phân cách hồi ức của mẹ Cố ——————————————
Cố Tử Ngôn: “Mẹ mẹ mẹ, cái gì gọi là đẹp trai vậy? Tại sao vừa rồi những cô gái đó lại nói ba ba đẹp trai?”
Mẹ Cố trừng mắt nhìn ông chồng trêu hoa ghẹo nguyệt nhà mình: “Nói đẹp trai tức là lớn lên đẹp đó ~”
Cố Tử Ngôn: “Vậy cái gì gọi là nam tử hán?”
Mẹ Cố: “Nam tử hán chính là làm việc phải có trách nhiệm, giống như việc con ăn vụng bánh kem thì không thể luôn miệng nói dối rằng con không ăn vụng, phải dũng cảm chịu trách nhiệm…”
Cố Tử Ngôn: "Vậy mẹ ơi, hôm nay con không ăn vụng đó, con có phải nam tử hán hay không?”
Mẹ Cố: “Ừm ừm, Ngôn Ngôn ngoan ~ Ngôn Ngôn là nam tử hán đẹp trai nhất~”
———————— Vì thế, ngọn nguồn của vị nam tử hán đẹp trai nhất trên thế giới nào đó... xuất phát từ không ăn vụng bánh kem mà ra.
Mấy người lớn trò chuyện ở một bên. Cố Tử Ngôn chơi với Hứa Trạch. Trước khi Hứa Trạch chuyển nhà cũng không có bạn chơi cùng, vì thế cứ nhìn chằm chằm Cố Tử Ngôn mềm mại trước mặt, trong lòng nghĩ, em trai này trông thật đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, trông cực kỳ bụ bẫm đáng yêu, thậm chí còn đẹp hơn em họ. Thật ra Hứa Trạch lớn hơn Cố Tử Ngôn mấy tháng, nhưng Cố Tử Ngôn là vậy, cho dù thấy ai cũng đều thích người khác gọi hắn là “anh trai”. Cố Tử Ngôn phát hiện Hứa Trạch đang nhìn mình, vì thế cười một cái, nhấc xe tải lên: “Xe tải của em chơi hay lắm, nhà anh cũng có, chỉ là không thấy bánh xe đâu cả.”
Nói xong, hắn dùng sức di nó trên mặt đất, muốn cho xe tải chạy. Sau đó… “Rắc” một tiếng, bánh xe rớt ra…
Cố Tử Ngôn ôm xe tải, cẩn thận nhìn Hứa Trạch, thấy Hứa Trạch chỉ nhìn hắn không nói lời nào, “oa” một tiếng bắt đầu khóc. Người lớn nghe tiếng chạy tới, vừa nhìn đã biết là chuyện gì.
Mẹ Hứa bế Cố Tử Ngôn lên an ủi: “Không khóc không khóc, Tiểu Trạch nhiều xe tải lắm!”
Sau đó bà ấy kéo Hứa Trạch qua, nói với Hứa Trạch: “Em chỉ không cẩn thận, không được trách em đó, phải chăm sóc tốt cho em, biết không?”
Hứa Trạch đi qua, vươn tay lau nước mắt cho Cố Tử Ngôn, giọng trẻ con trong trẻo nghiêm trang nói: “Không khóc. Xe tải đưa hết cho anh chơi.”
Cố Tử Ngôn ngừng khóc, mở to hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn Hứa Trạch, cũng vươn tay, lôi kéo Hứa Trạch cười ngây ngô.
Nhà họ Cố và nhà họ Hứa mới gặp mà như thấy bạn cũ, ba Cố và ba Hứa, mẹ Cố và mẹ Hứa đều chơi rất thân, dĩ nhiên con của hai nhà cũng thường xuyên phải ở cùng một chỗ. Đi cùng nhà trẻ, học cùng tiểu học, cấp hai cũng không khéo lại thi vào cùng một nơi,… Mà cuộc sống yên bình ba năm nay của Hứa Trạch bắt đầu chấm dứt từ giờ khắc này, tính cách bình tĩnh thường xuyên bị Tử Ngôn nào đó ép cho vũ trụ bùng nổ… Mối nghiệt duyên giữa hai người bắt đầu, từ đây không thể vãn hồi.