Beta Trên Đường Chạy Trốn

Chương 5

Beta có các tuyến bị teo ở gáy không thể phát ra hoặc tiếp nhận tin tức tố. Nhưng đối với alpha và omega, bọn họ sẽ không dễ dàng lộ ra phần gáy làm mình mất mặt.

Phần gáy của Huyên Văn Tinh lọt vào trong mắt Tống Cẩn Hành khiến hầu kết của hắn chuyển động một chút.

Huyên Văn Tinh thường tập thể dục, chơi một vài môn vận động. Anh không phải là người đam mê vận động thân thể, hoàn toàn là do năm thứ hai anh quá nuông chiều bản thân nên vòng eo phát phì đến mức ngồi cũng cảm thấy khó thở, vì sức khỏe, anh ấy quyết định thỉnh thoảng tập thể dục.

Tống cẩn đi tùy tiện đá văng ra trên chân giày, giẫm lên đôi dép lê Huyên Văn Tinh đã xếp sẵn trực tiếp kéo eo đối phương đem người ôm vào trong ngực.

“Mua áo mưa chưa?”

“Hả?” Đột nhiên tới gần, đại não Huyên Văn Tinh ngừng hoạt động: “Mua...... Mua.”

“Anh để nó ở đâu?”

Tống Cẩn Hành cúi đầu hôn Huyên Văn Tinh một cái, Huyên Văn Tinh sắc mặt đỏ đến nhỏ máu. Anh đưa tay chỉ hướng phòng ngủ. Nhìn theo hướng ngón tay Huyên Văn Tinh, cửa phòng ngủ đang mở vẫn còn phiếu nhỏ hoá đơn mua sắm nằm trên bàn cạnh đầu giường.

Tống Cẩn Hành cười khẽ, Huyên Văn Tinh cảm thấy xấu hổ, vùi đầu vào trong ngực Tống Cẩn Hành.

Tống Cẩn Hành đi hai ba bước đến bên giường, mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có 300ml dầu bôi trơn và các loại áo mưa. Hắn tùy tiện lật xem, xem ra người này rất có kinh nghiệm.

“Nhiều áo mưa như vậy, anh muốn dùng tới khi nào?”

Đầu óc Huyên Văn Tinh trống rỗng, cảm xúc vui mừng xấu hổ giận dữ đan xen nhau, nói không ra lời, chỉ biết lắc đầu.

“Đáng tiếc.”

Đáng tiếc cái gì? Huyên Văn Tinh nắm lấy vạt áo.

“Đều không phù hợp.”

Cửa hàng bán sản phẩm dành cho người lớn ở khu vực lân cận dựa theo số lượng người mua để nhập hàng, trong đống áo mưa này không có size mà Tống Cẩn Hành cần dùng.

“Tất cả đều quá nhỏ.” Tống Cẩn Hành đứng lên dán vào bên tai Huyên Văn Tinh nói. Hơi thở của hắn phả vào trên gương mặt của Huyên Văn Tinh, rất ngứa ngáy nóng bỏng và câu hồn.

Huyên Văn Tinh đang mơ màng bị Tống Cẩn Hành cởi sạch quần áo, Tống Cẩn Hành nhìn cơ thể Huyên Văn Tinh, kêu anh xoay người, nhìn từ trên xuống dưới một lần, xem như hài lòng.

Tống Cẩn Hành ngồi ở trên giường, cởϊ qυầи, dươиɠ ѵậŧ cực lớn đã cương cứng một nửa. Ánh mắt của Huyên Văn Tinh không biết nên đặt ở đâu.

“Thất thần làm gì, còn không qua đây liếʍ.”

“Tôi chưa làm bao giờ......”

“Cái gì?”

“Tôi chưa làm qua cho ai bao giờ...... miệng...... Dùng miệng......”

Huyên Văn Tinh đã xem qua phim ảnh, nhưng chưa bao giờ lên đạn thật, cũng chưa từng trò chuyện sâu hơn với bạn bè về đời sống tìиɧ ɖu͙©. Lần đầu tiên anh tự thủ da^ʍ là sau khi kết thúc kỳ thi đại học bạn anh gửi cho anh một bộ phim, anh đã dùng tay thử thủ da^ʍ một lần.

Bình thường anh bận rộn chuẩn bị đề và soạn bài nên du͙© vọиɠ không cao lắm.

Gặp Huyên Văn Tinh không có ý định dùng miệng làm cho hắn, Tống Cẩn Hành để cho anh đến gần, hắn dùng tay bóp dầu bôi trơn hỏi: “Đã tắm qua chưa?”

Huyên Văn Tinh gật đầu, anh biết mình là người nằm dưới. Vì vậy ngoan ngoãn đứng trước mặt Tống Cẩn Hành, tùy ý Tống Cẩn Hành cắm ngón tay vào mở rộng.

Tống Cẩn Hành dùng một tay nắm lấy mông Huyên Văn Tinh, cơ bắp căng cứng khiến hắn hơi không vui, hắn trực tiếp tát một phát lên mông, cái mông trắng nõn chưa hề phơi qua ánh mặt trời của Huyên Văn Tinh bị in một dấu tay.

“Thả lỏng một chút, nằm sấp xuống.”

Khi tâm tình của Tống Cẩn Hành tốt lúc sẽ giúp bạn giường của mình mở rộng, bình thường đều là những người khác phục vụ hắn.

Huyên Văn Tinh nằm ở trên giường, vừa đi làm hai năm, chương trình học của anh rất nhiều, cả người đều gầy gò mệt mỏi. Hơn nữa bình thường còn rèn luyện, trên lưng bao phủ bởi những cơ bắp mỏng manh, cái mông vừa vặn đủ để cho Tống Cẩn Hành nắm bằng một tay.

Tống Cẩn Hành một tay nắm lấy bánh bao trắng, tay kia nắm lấy bánh bao đỏ, đem màn thầu hai bên đẩy ra liền có thể nhìn thấy cúc hoa.

Cơ thể Huyên Văn Tinh không có nhiều lông, được thừa hưởng từ mẹ anh.

Đằng sau đã ăn vào ba ngón tay, cả bình dịch bôi trơn đổ vào trên mông Huyên Văn Tinh, sáng lấp lánh rất mê người.

Huyên Văn Tinh nằm sấp không di chuyển, anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Một số người phàn nàn trên mạng rằng họ rất ghê tởm khi bạn tình đối xử với mình bằng thủ pháp khiêu da^ʍ.

Cho nên Huyên Văn Tinh vì không làm mất hứng cuộc vui, tùy ý Tống Cẩn Hành loay hoay mình.

Tống Cẩn Hành rút ngón tay ra, nhìn cúc hoa đã mở sau, hắn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ, dùng qυყ đầυ cắm vào cúc hoa còn chưa đóng hoàn toàn.

Xương cụt Huyên Văn Tinh giật giật, cơ thể run lên một cái.

“Thả lỏng.”

Tống Cẩn Hành căn bản không cho Huyên Văn Tinh cơ hội thả lỏng, đột ngột cắm vào một nửa, sau đó bị kẹt lại không thể tiến lùi được nữa.

“Thả lỏng một chút!”

Dươиɠ ѵậŧ của Tống Cẩn Hành bị tràng đạo chưa mở rộng giữ chặt, cảm giác co thắt mạnh mẽ quấn quanh chỗ nhạy cảm của hắn, giọng điệu của hắn có chút nặng nề, nghe thoải mái.

“Chết tiệt, anh thật chặt!”

Tống Cẩn Hành thử đẩy về phía trước, mông của Huyên Văn Tinh bị đẩy nhô lên, quỳ cả hai chân, Tống Cẩn Hành thừa dịp nâng Huyên Văn Tinh lên, hai người đều cong lưng.

Giường của Huyên Văn Tinh nằm ngang 1.5 mét không đủ chỗ trống cho hắn, Tống Cẩn Hành chỉ có thể chống một chân xuống mặt đất.

Huyên Văn Tinh đau muốn chết, lần đầu tiên trong đời anh làʍ t̠ìиɦ lại gặp phải dươиɠ ѵậŧ khổng, cúc hoa của anh ngay cả một ngón tay dày cộm cũng không thể đi vào.

“Cậu quá lớn, cậu quá lớn!” Huyên Văn Tinh đau ứa ra nước mắt: “Lấy ra ngoài trước đã.” Anh cong lưng lên muốn đẩy dị vật ra ngoài.

Tống Cẩn Hành nắm lấy eo Huyên Văn Tinh, ấn xuống: “Vậy anh trước tiên cần phải thả em ra đã.”

“Cắn chặt như vậy, anh cũng đừng giả vờ.” Sau hai câu nói Tống Cẩn Hành lại tiến thêm một tấc, làm tin tức tố của hắn buông ra, tràn ngập căn phòng nhỏ của Huyên Văn Tinh.