“Quận chúa, ta đến muộn, tự phạt ba ly.” Lục vân Tích nâng chén rượu lên uống một hơi cạn đáy, không đợi Nguyên Tử Triều rót tiếp đã tự rót thêm hai chén, trong miệng đầy rượu làm nàng suýt phun ra nhưng vẫn cố nuốt xuống, rượu chạy xuống cổ họng vào dạ dày, đi đến đâu cảm giác ớn lạnh cay nồng đến đó.
Sau ba chén, khuôn mặt vốn trắng bạch của nàng hơi ửng đỏ, cả người choáng váng, lúc ngồi xuống xém té ngã may mà có Nguyên Tử Triều đứng sau đỡ eo nàng.
“Vân Tích muội muội, muội vậy mà đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của nam tử sao?” Dù sao Lương Tông Hàn cũng từ nơi xa xôi đến, nhận thức của y vẫn dừng ở điển tích: Mạnh Khương Nữ bị Vạn Hỉ Lương thấy nửa cánh tay đã phải gả cho hắn làm vợ.
Y không quan tâm đến chuyện người khác, nhiều nhất thì chỉ mắng một câu phụ nữ lăng loàn, nhưng đối tượng là Lục Vân Tích - cô nương sắp đính hôn với mình, cuối cùng y không thể ngồi yên được, xưa nay Lục Vân Tích ngoan ngoãn hiểu chuyện, chẳng lẽ là do tiểu quận chúa này uống nhiều chuyện nên hồ ngôn loạn ngữ huỷ danh dự của nàng?
Lương Tông Hàn quyết hỏi đến cùng: “Ta không tin muội là người như vậy, Vân Tích muội muội đừng sợ, chuyện này liên quan đến danh tiết của muội, muội nói thẳng cho ta biết, rốt cuộc muội đã nhìn thấy hay chưa?”
Ai lại ngờ Lục Vân Tích chủ động uống rượu, tranh cãi vẫn chưa được giải quyết xong, Hồng Môn Yến chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Ý thức của nàng dần mơ hồ, im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh đáp: “Đã thấy.”
“Muội! Ta nhìn lầm muội rồi!” Thái độ của nàng làm Lương Tông Hàn tức giận đến phất tay áo, không ngờ Lục Vân Tích không những không thấy xấu hổ mà còn thản nhiên nhìn y như vậy, vẫn chưa thành hôn mà đã phóng túng như vậy, ai biết sau khi thành hôn sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, y thở dài, chắp tay thi lễ với Triệu Tĩnh An: “Thế tử, ngày mai Lương mỗ còn phải về quê không tiện uống nhiều rượu, xin phép cáo từ trước.”
Chu Văn Quân khinh thường liếc nhìn Lục Vân Tích và Nguyên Tử Triều, nở nụ cười châm chọc với Triệu Tĩnh An: "Chẳng trách Lục tiểu thư không có hứng thú với thế tử, thì ra đây là kiểu người nàng thích."
“Rượu đã uống, Lương công tử cũng đã đi rồi, thế tử vừa lòng chưa?” Đầu óc Lục Vân Tích quay cuồng đau không chịu nổi, nàng run run đứng dậy: “Ta cũng phải về thôi.”
Chu Văn Quân nói mấy câu làm Triệu Tĩnh An bị mất mặt, không ngờ theo đuổi lâu như vậy mà Lục Vân Tích vẫn chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, trái tim hắn cũng lạnh lẽo, chấp niệm dành cho nàng dần chuyển thành hận ý.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, lạnh lùng hỏi rõ cho bằng được: “Lục Vân Tích, lâu nay ta đối xử với nàng thế nào chắc nàng cũng đã rõ ràng, ta chưa từng gửi lễ vật trân bảo đến Chu gia mà chỉ đưa đến chỗ nàng, hôm nay nàng nói rõ ý của nàng là sao?”
Đầu Lục Vân Tích ngày càng nặng nề, đôi mắt gần như không mở ra được, vẫn cắn răng kiên trì nói: “Vân Tích không có tâm tư gì với thế tử, cũng không muốn xem vào tình cảm của thế tử và Chu tiểu thư.”
Lời vừa rồi của Triệu Tĩnh An cũng như tát vào mặt của Chu Văn Quân, nàng ta tức đến nổi bật cười: “Triệu Tĩnh An, huynh hà tất phải tự rước lấy nhục như vậy, trong lòng Lục tiểu thư, huynh còn không bằng cả tiện nô kia, người ta đã nói cho huynh biết là người ta thà tằng tịu với tiện nô còn hơn làm nữ nhân của huynh mà.”
Triệu Tĩnh An cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt dừng trên người Nguyên Tử Triều dần hung ác ngoan độc.
“Ký Nô, không phải ngươi luôn muốn gia nhập quân Vân Huy sao?” Hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía Nguyên Tử Triều: “Làm chết con tiện nhân không biết tốt xấu này cho ta, ta sẽ duyệt cho ngươi gia nhập!”
Cơn say làm tai Lục Vân Tích ù đi, nàng không nghe rõ họ đang nói gì.
Triệu Ngọc Nhi nhìn Nguyên Tử Triều rồi cười đầy thâm ý: “Ký Nô à, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn của ngươi.”
Tuy cánh tay bị thương nhưng Nguyên Tử Triều vẫn dễ dàng bế Lục Vân Tích đang mê man lên, nàng theo bản năng kháng cự nam tử đến gần nhưng tay gần như vô lực, muốn đẩy y ra nhưng lại như đang vuốt ve ngực y.
Hô hấp của y như ngừng lại trong giây lát, y đã nghĩ ra kế sách, lát nữa đến sương phòng, y tuyệt đối không chạm vào nàng, chờ nàng tỉnh lại thì sẽ nghĩ cách đưa nàng ra ngoài.
Nhưng vừa mới quay người thì giọng nói âm trầm của Triệu Tĩnh An đã vang lên: “Súc sinh giao phối mà thôi, không cần về phòng, cứ làm ngay chỗ này, ta cũng muốn xem các người tình đầu ý hợp như thế nào.”
Chu Văn Quân dậm chân, mắng: “Ta không muốn xem hai kẻ này tằng tịu, dơ mắt.”
Triệu Tĩnh An không thèm để ý: “Ta cầu ngươi nhìn à?”
Sau đó nàng ta tức giận rời đi.
Nghe xong đoạn hội thoại này, Nguyên Tử Triều sững sờ tại chỗ, y muốn nhập ngũ, nhưng cũng không muốn khinh nhờn Lục Vân Tích, Triệu Ngọc Nhi rót rượu cho ca ca, lẩm bẩm: “Ta quên mất, hình như Ký Nô này không “cứng" được, nếu hắn không được thì để ta đổi người khác đến hầu hạ Lục tiểu thư.”
Tay Nguyên Tử Triều siết chặt thành nắm đấm, y không đành lòng nhưng y cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào nàng.