Trước giờ Mạnh Dụ chưa thấy nữ nhân khóc, nghĩ mình nhắc đến Triệu Tĩnh An đυ.ng đến nỗi đau của Lục Vân Tích, vội đưa tay lau nước mắt cho nàng, ngón tay thô ráp chạm vào da thịt mềm mại, trái tim y chợt nóng lên, cất lời an ủi: “Vân cô nương, đừng sợ, chuyện cũ đã qua rồi."
Dĩ vãng thật sự qua rồi sao?
Lục Vân Tích nhớ đến những chuyện trong quá khứ, đôi mắt rưng rưng không kìm được những giọt lệ nóng hổi, những chuyện nàng muốn chôn vào quên lãng bỗng ập về tâm trí, làm sao mà nàng có thể bỏ qua được ký ức đen tối đó.
Than cháy vang tí tách, dưới ánh đèn ấm áp, nữ tử khóc như mưa xuân, y cảm giác như trái tim mình cũng tan nát theo, trước nay Mạnh Dụ không tin vào những tình tiết yêu đương trong thoại bản, giờ chợt hiểu ra thế nào là nhất kiến chung tình.
Mặc dù chỉ mới biết nàng mấy ngày, nhưng giây phút này Mạnh Dụ vẫn kiên định nói: “Vân cô nương, đừng sợ, chờ đại điển khánh công xong, ta sẽ đi cầu bệ hạ đưa nàng ra khỏi Giáo Phường Tư."
Cha mẹ không còn ở nhân thế, Lục Vân Tích nản lòng thoái chí: “Thiên hạ rộng lớn như vậy lại không có chỗ để ta dung thân.”
Mạnh Dụ đứng lên, mặt đỏ bừng bị nghẹn: “Ai nói không có chỗ để đi, sau này phủ tướng quân sẽ là nhà của nàng, Mạnh Dụ ta nguyện ý cưới Vân nương làm vợ, tuyệt đối không để nàng bị khi dễ nữa!"
Mạnh Dụ đã năm lần bảy lượt cứu nàng, Lục Vân Tích biết y không phải người xấu, nàng ngây người nhìn chậu than, thấy mình tựa như cục than bị ném vào lửa thiêu nhưng bất lực không thể làm gì.
Nàng lau nước mắt, nỗi oan ức tủi thân nghẹn ở trong lòng bao năm nay, hôm nay nàng bỗng hạ quyết tâm: "Mạnh tướng quân, huynh có biết ta đã từng trải qua chuyện gì không? Để ta kể lại chuyện cũ cho huynh nghe, có lẽ nghe xong huynh sẽ hối hận vì đã nói những lời đó với ta.”
*
“Mặt mũi Vân Tích đúng là lớn mà, phải mời ba lần bốn lượt mới chịu tới.” Triệu Ngọc Nhi che miệng cười, rót cho Lục Vân Tích một chén rượu: “Tới muộn, nên tự phạt ba ly.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Lương Tông Hàn không khỏi lo lắng, đưa tay ngăn rượu: "Tiểu quận chúa, Vân Tích muội muội vẫn đang bệnh, không thể uống rượu được!"
Bầu không khí trên bàn hơi bất thường, mặt Triệu Tĩnh An đen như than, tức giận trừng mắt với Lục Vân Tích vì không thèm cho y chút mặt mũi, sắc mặt Chu Văn Quân cũng không đẹp chút nào, nàng ta không ngờ Triệu Tĩnh An vậy mà quyết tâm mang Lục Vân Tích đến đây, còn Triệu Ngọc Nhi ngồi đó xem kịch vui, thỉnh thoảng lại châm ngòi thổi gió cho náo nhiệt.
Còn con Nguyên Tử Triều đang quỳ bên cạnh.
Lương Tông Hàn thấy hơi đau đầu, y thật sự hối hận khi không chọc phải người của Thuỵ vương phủ, ai cũng không phải đèn cạn dầu, ai mà ngờ một bữa tiệc cuối cùng lại biến thành Hồng Môn Yến.
Lục Vân Tích có vẻ không sao, Triệu Ngọc Nhi cũng không bực bội, mỉm cười rót thêm đợt rượu mới, gọi Nguyên Tử Triều đến: "Ký Nô, Lục tiểu thư thích ngươi nhất, ngươi đến đây rót rượu cho tỷ ấy đi."
Triệu Tĩnh An nghe thấy thì cười lạnh: “Xem ra Lục tiểu thư và tiện nô này đúng là tình đầu ý hợp, hắn có vẻ cũng rất thương nàng.”
“Ngày sanh thần mẫu phi, Ký Nô có tấu một bản nhạc, chắc là Vân Tích rất thích.” Triệu Ngọc Nhi bỗng nhiên cười phá lên.
Chu Văn Quân kinh ngạc, Nguyên Tử Triều đã đứng dậy rót rượu cho Lục Vân Tích, nhìn tay to thô ráp của hắn không giống người biết đánh đàn lắm, nàng ta nghi ngờ lẩm bẩm: “Hắn biết tấu nhạc sao?”
“Tất nhiên, đàn rất hay đó.” Triệu Ngọc Nhi che miệng cười, "Ca ca còn ở đây nên hôm nay ta không mời Văn Quân tỷ tỷ xem được, mất công ca ca lại tức giận nói ta dạy hư tẩu tẩu tương lai.”
Thấy bầu không khí đã hoà hoãn hơn, Lương Tông Hàn vội nói xen vào để giải vây cho Lục Vân Tích: “Thuỵ vương phủ đúng là đâu đâu cũng có nhân tài, không ngờ một tôi tớ cũng tinh thông âm luật, thấy tay hắn có vẻ bị thương không nhẹ, đúng là đáng tiếc, không thì hôm nay đã có thể tận hưởng bữa tiệc thính giác.”
"Ha ha ha ha ha —" Triệu Ngọc Nhi lại không nhịn được bật cười, uống mấy chén rượu vào, lời nói cũng lớn mật hơn: “Lương công tử có điều không biết, Ký Nô này tấu nhạc không cần tay, không chỉ có bữa tiệc thính giác mà còn được nhìn mãn nhãn nữa.”
Lương Tông Hàn bối rối: “Nhạc cụ gì lại không cần tay?”
"Tông Hàn ca!" Sắc mặt Lục Vân Tích trắng bệch, ánh mắt ra hiệu y đừng hỏi nữa.
Nhưng đã quá muộn, Triệu Ngọc Nhi đã lên tiếng: “Ngày đó Ký Nô dùng thứ dưới háng để đàn tấu, ta còn tưởng chỉ có mấy người tục nhân chúng ta thích xem, không ngờ Vân Tích luôn ở khuê phòng không ra ngoài cũng xem từ đầu đến cuối…”