☆19
Eđit: Quả cầu mèo ~
_ _____
“Ta muốn dọn ra ngoài”
Thiếu niên xinh đẹp giận dữ ôm đuôi nói.
Để trừng phạt cậu vì đã mặc quần của người khác, mấy ngày nay Tề Nam Lễ không cho nấu một bữa thịt gà nào, còn trực tiếp nhốt cậu trong nhà.
Tề Cẩn Phong càng quá mức hơn, luôn tìm cơ hội bắt cậu thả cái đuôi ra cho anh sờ, cái đuôi xinh đẹp của Tiểu Hồ Ly đều bị anh vuốt đến trọc.
[Không phải nói, trước kia có rất nhiều động vật nhỏ nằm trên đuôi của cậu ngủ sao?]
Nghe lời phàn nàn của Mục Miên, 899 cố ý nhắc lại truyện xưa trêu chọc .
"Không có động vật nhỏ nào nặng tay như anh ta cả , lông của ta sắp bị vuốt trọc rồi.
Tiểu hồ ly đau lòng nhìn lông tóc trắng tuyết của mình, nhỏ giọng rêи ɾỉ phàn nàn.
899 nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương của cậu , 899 định an ủi vài câu thì bị tin tức cấp trên gửi tới cắt ngang.
Nó click mở màn hình nhìn vào.
001: [ Ngươi cùng ký chủ thật sự rất có tài , cốt truyện sụp đổ như vậy mà cũng có thể bẻ lại]
899: [?]
Nhìn lời nhắn của 001, nó không hiểu chuyện gì.
001:[ Ngươi cũng không biết sao? Vai chính công điều tra vai chính thụ, hơn nữa còn dự định đuổi vai chính thụ ra khỏi nhà hàng như nguyên tác, các ngươi đã khiến cốt truyện bẻ trở về 15% ]
899 ngạc nhiên một chút, sau đó nhớ ra điều gì, mở miệng hỏi Mục Miên.
[Tề Nam Lễ có biết chiếc quần lần trước cậu mặc là của Vân Tầm không?]
“Biết chứ, anh ta hỏi ta liền trả lời, không thể sao?”
Đột nhiên nghe hệ thống hỏi một câu như vậy, Mục Miên nghi hoặc chớp chớp mắt nói.
Biết được đáp án, 899 một lời khó nói hết nhìn cấp trên vẫn đang khen ngợi bọn nó.
001:[ ngươi thật sự làm ta lau mắt mà nhìn, chờ thế giới này kết thúc ta sẽ đề nghị với cấp trên thăng chức cho người cùng kí chủ, rất tốt tiếp tục phát huy.]
899:[……]
Dựa theo những gì 001 nói, cốt truyện Quả thật đã được bẻ lại một ít, nhưng nhìn thế nào cũng khiến nó có cảm giác sai sai.
899 đang loay hoay nhìn màn hình, đang cân nhắc có nên nói thật cho con 001 biết tình hình thực tế hay không, đột nhiên nó lật tới dao diện nhiệm vụ, nhớ ra nhiệm vụ thứ hai bọn họ còn chưa hoàn thành, vội vàng nhấn màn hình hỏi.
[vậy bây giờ vai chính thụ đã bị sa thải rồi? ]
001:[ cái này ta không rõ, chắc là vẫn chưa, dù sao bên đây cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái hướng đi của cốt truyện.]
Vì 899 im lặng nên Mục Miên nhàm chán tự chơi với đuôi của mình.
Lúc này, âm thanh hệ thống có chút nghiêm túc vang lên.
[ Chỉ sợ hôm nay chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ không còn thời gian.]
"Nhưng bây giờ Tề Nam Lễ không cho ta ra khỏi cửa."
Mục Miên phồng má, đung đưa cẳng chân không vui nói.
Đây quả thật là một vấn đề, 899 cũng lâm vào trầm mặc.
Bỗng nhiên tiểu hồ ly đôi mắt xoay chuyển, xuống giường chạy tới ban công.
[Cậu làm gì vậy? Cẩn thận một chút.]
Thấy Mục Miên đưa cả nửa người ra ngoài, 899 vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Nơi này không quá cao, ta có thể nhảy xuống được.”
Tiểu hồ ly nhìn khoảng cách, kiêu ngạo vẫy đuôi nói với 899.
[Chắc chắn chứ?]
899 có chút chần chờ.
“Đương nhiên rồi, lúc ở trên núi ta đã từng nhảy qua chỗ cao hơn nhiều.
Mục Miên tự tin gật đầu.
[Chúng ta mau đi thôi.]
Bởi vì thời gian cấp bách, 899 trầm ngâm một lát, vẫn quyết định tin tưởng vào thực lực của cậu.
Mục Miên quả thật rất linh hoạt, nhẹ nhàng đáp xuống mặt cỏ một cách dễ dàng.
Bởi vì hệ thống thúc giục,lần này Mục Miên dùng hết tốc lực.
" Tại sao lại gấp gáp như vậy?"
Tiểu hồ ly vừa chạy vừa tò mò hỏi.
[Tạ Vân Tầm có khả năng sẽ bị sa thải.]
899 cũng không nói được quá mức kỹ càng, chỉ lời ít ý nhiều bảo.
Nhìn thấy sắp đến nhà hàng, tốc độ của Mục Miên dần chậm lại, lúc này một đôi tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, gắt gao ôm lấy cậu.
Tiểu hồ ly không kịp phản ứng, mặt đầy mờ mịt đυ.ng vào ngực người phía sau.
“Cuối cùng cũng bắt được em, tiểu hồ ly.”
Giọng nói khàn khàn từ tính, cùng với hơi thở nóng bỏng,vang lên bên tai Mục Miên.
Cậu ngốc nghếch quay đầu nhìn lại, liền thấy người đàn ông trông giống đạo sĩ hôm trước đang nhếch môi nhìn cậu cười.
Tiểu hồ ly đối với hắn không có ấn tượng tốt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn lại, vươn tay đẩy cánh tay đang ôm hông mình ra.
Nhưng thiếu niên rõ ràng sức lực không bằng người đàn ông trưởng thành, nửa ngày cũng không tránh thoát được, tức giận đến muốn cắn người.
Giang Trần Thuật không để ý đến sự giãy giụa của cậu, cúi đầu vùi mặt vào cổ Mục Miên, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cậu, chiếc mũi cao đẳng cọ cọ vào làn da trên cổ, thở dài oán trách nói.
"Bảo bảo gần đây không đi qua con đường này, hại tôi ngồi canh rất lâu."
Mục Miên vẫn không cam lòng bẻ cánh tay bên hông, nghe người đàn ông nói, đôi mắt cậu sáng rực lên, vội vàng mở miệng.
“Tôi không tên là bảo bảo, anh tìm lầm người rồi.”
Nói xong còn ở trong đầu phun tào với 899.
"Ai sẽ tên là Bảo Bảo vậy, từ lúc ta bắt đầu lớn là trưởng lão đã không gọi như vậy nữa rồi."
[.....]
899 bắt đầu nghĩ lúc trước nó tránh giảng cho Mục Miên những kiến thức , thuật ngữ về tình ái linh tinh là đúng hay sai nữa.
Người đàn ông có vẻ không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, sủng sốt một chút, sau đó "Phụt" một tiếng bật cười, bả vai không ngừng run rẩy.
Mục Miên có thể cảm nhận rõ ràng người sau lưng đang run rẩy, cậu buồn bực chép miệng, nhỏ giọng hỏi 899.
“Anh ta đang cười cái gì vậy? Thật kỳ quái.”
[ Nhiệm vụ]
Tuy rằng nó cũng cảm thấy lời vừa rồi của cậu có chút ngốc, nhưng hiện giờ nó càng muốn tiểu hồ ly cách xa cái tên vai ác quái dị này ra một chút, vì vậy trực tiếp nói sang chuyện khác.
Mục Miên nghe hệ thống nói xong mới nhớ tới nhiệm vụ, cậu quay đầu nhìn về người đàn ông phía sau, chớp đôi mắt ướt dầm dề, không vui bảo.
“Mau thả tôi ra, tôi muốn đi tìm Tạ Vân Tầm.”
“Tạ Vân Tầm?”
Người đàn ông nghe tiểu hồ ly nói vậy, ý cười trong mắt tiêu tán một ít, môi mỏng chậm rãi nói ra cái tên xa lạ, ngữ khí lạnh lẽo khó phát hiện.
"Là bạn của em sao?"
"Phải đó, tôi muốn đi tìm anh ấy."
Tiểu hồ ly chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, trả lời cho có lệ, một lòng muốn tránh sự ôm ấp của người đàn ông.
Lại không biết rằng, Giang Trần Thuật nghe xong liền buông lỏng tay ra, lại mỉm cười nói.
" Vậy tôi đi cùng em, Tôi cũng muốn gặp bạn tốt của bảo bảo."
Khóe miệng hắn cong lên một độ cung dường như biểu hiện tâm trạng vui vẻ, nhưng khuôn mặt bị tóc mái che lấp lại mang theo lạnh lẽo hoàn toàn bất đồng.
Mục Miên phát hiện mình lấy lại được tự do, vội vàng chạy tới nhà hàng, còn không để ý tới người đàn ông gọi mình mấy lần.
Thấy thế, sắc mặt Giang Trần Thuật trở nên âm trầm, không nhanh không chậm bước theo sau tiểu hồ ly.
Khi Mục Miên vừa đến nơi thì nhìn thấy Tạ Vân Tầm cũng đang từ nhà hàng bước ra.
Cậu sợ không hoàn thành được nhiệm vụ, vội vàng dùng tay nhỏ đẩy đẩy Tạ Vân Tầm.
“Miên Miên?”
Tạ Vân Tầm nhìn thấy Mục Miên có chút ngoài ý muốn, cơ bắp vô thức thả lỏng thuận lợi cho cậu đẩy lại vào nhà hàng.
" Tại sao cậu lại ở đây?"
Anh cúi đầu nhìn mỹ thiếu niên đã vài ngày không gặp, mặt mày ôn nhu mỉm cười hỏi.
Mục Miên căn bản không nghe câu hỏi của Tạ Vân Tầm, đang vắt óc nghĩ cách tìm phiền phức, gấp đến độ đôi mắt đỏ lên.
Đúng lúc này, giọng nói của tên đạo sĩ âm hồn bất tán lại vang lên.
" Đây là bạn tốt của em sao? Xin chào, tôi tên Giang Trần Thuật.”
Giang Trần Thuật vừa đến liền thấy cả người tiểu hồ ly đều dán lên người đàn ông khác, buồn bực bước lên kéo tiểu hồ ly lại, cười như không cười vươn tay giới thiệu với Tạ Vân Tầm.
Nụ cười của Tạ Vân Tầm nhạt dần khi nghe người đàn ông gọi Mục Miên là bảo bảo, không để ý tới bàn tay đang duỗi ra trước mặt, nhìn tiểu ly đang ngơ ngác hỏi.
“Miên Miên, đây là?”
Mục Miên bẻ mặt khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe Tạ Vân Tầm hỏi vừa muốn mở miệng trả lời, 899 liền lên tiếng.
[ Miên Miên, nhiệm vụ hoàn thành.]
Hệ thống vừa nói nháy mắt lôi đi sự chú ý của tiểu hồ ly, cậu buồn bực nói.
“Nhưng ta còn chưa làm gì mà.”
899 nhìn hai người đàn ông sắc mặt đều không tốt kia.
[ Có lẽ người cậu mang tới khiến vai chính thụ tức giận.]
-------
Hết.
Tết lười quá à~~~