[Xuyên Nhanh] Sủng Ái Tiểu Lão Bà Xinh Đẹp

Chương 18

☆18

Eđit: Quả Cầu Mèo~

______

— cốc, cốc, cốc.

Mục Miên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào sáng sớm.

Cậu mơ mơ màng màng bò dậy khỏi giường, ngáp ngủ quay đầu nhìn xem cái đuôi đã thu hồi chưa, rồi mới đi ra mở cửa.

Đập vào trong mắt là vùng da trắng tuyết săn chắc, cùng với dương khí nồng đậm mạnh mẽ xông vào.

Tiểu hồ ly đang buồn ngủ, nháy mắt bị mùi hương hun đến tỉnh, không nhịn được tiến lại gần.

"Xin chào."

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lại vang lên trên đầu cậu, Mục Miên liếʍ khóe miệng, ngước mắt nhìn lên.

Chính là người đàn ông hôm qua yêu cầu cậu mang giày, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cúi đầu nhìn Mục Miên với mái tóc ướt.

Dáng người của anh không hề thua kém Tề Nam Lễ, tám múi cơ bụng như được điêu khắc, đường cong phập phồng quyến rũ, tố chất thân thề vô cùng tốt.

Mái tóc đen nhỏ nước tí tách, mặt mày thâm thúy lãnh đạm lại trầm ổn, không nhìn cách ăn mặc bây giờ thì giống như một giây sau anh sẽ đi họp hội nghị quan trọng vậy.

"Phòng tắm tôi hỏng rồi, có thể mượn phòng cậu dùng chút được không?"

Người đàn ông rũ mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp chỉ mặc một chiếc áo to rộng, nghiêm túc hỏi.

Bị dương khí mê hoặc đến choáng váng, cậu làm sao có thể từ chối được, liên tục gật đầu dẫn Diệp Khanh Qua vào trong phòng.

[Không sợ anh ta nữa à.]

Nghe 889 hỏi, cậu chớp chớp đôi mắt, suy nghĩ nói.

"Anh ấy không giống tứ trưởng lão, trên người tứ Trưởng lão không có dương khí."

Nói xong cắn ngón tay, tò mò hỏi.

"Ta cho anh ấy mượn phòng tắm, anh ấy có cho ta mấy ngụm dương khí không?"

【. 】

Tham ăn như vậy sớm ngủ muộn gì cậu cũng chết trên giường.

——

Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.

Mục Miên ăn không ngồi rồi nằm giường, bởi vì cơn thèm ăn bị câu ra nên không buồn ngủ chút nào, lắc lắc đôi chân trắng nõn mềm mại, trong đầu trò chuyện cùng 899.

" Trong thoại bản Tề Nam Lễ thích Diệp Khanh Qua sao?"

[Ừ ...dù sao cốt truyện tôi được giao là như vậy]

"Tại sao ta không nhìn ra."

Tiểu hồ ly nhăn mũi nghi hoặc lẩm bẩm.

[Cậu cũng hiểu tình yêu ?]

Nghe ra sự nghi ngờ của 899 , Mục Miên không vui phồng má cãi lại.

"Ta đã xem rất nhiều thoại bản*, đương nhiên hiểu rồi."

(*Thoại bản: tiểu thuyết

Mình giữ nguyên từ này vì nó hợp vs thời đại của Mục Miên ý.)

899 có chút hứng thú, buồn cười hỏi.

[Vậy cậu làm thế nào để đánh giá một người có thích một người khác hay không?]

Tiểu hồ ly nhớ lại thoại bản đã đọc trước đó, chớp chớp đôi mắt nói một cách tự tin.

" Lúc nào cũng muốn ở bên nhau, còn có muốn quan hệ."

899 trực tiếp cứng lại, sau hồi lâu mới gian nan mở miệng.

[Cậu còn biết quan hệ là gì!!]

Mục Miên trở mình trên giường, bẻ ngón tay trắng nõn , nhỏ giọng nói.

"Không biết rõ lắm, ta vừa nhìn đến đoạn kia đã bị trưởng lão tịch thu rồi, còn bị đánh bàn tay nữa."

899 thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên nó cảm thấy, đôi khi trưởng lão dùng hình phạt về thể xác cũng không có gì xấu.

Một người một thống đang nói chuyện thì cửa phòng tắm mở ra.

Hơi nóng theo Diệp Khanh Qua tản ra khắp phòng.

Người đàn ông vuốt tóc mái ra sau, quay đầu nhìn Tiểu Hồ Ly trên giường.

Đúng lúc bắt gặp đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu Hồ Ly không sợ người lạ, tò mò nghiêng đầu nhìn anh, lông mi dày cong vυ't chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.

Có lẽ bởi vì vừa mới lăn lộn trên giường, vạt áo Mục Miên bị vén lên, lộ ra mông nhỏ mượt mà, trên qυầи ɭóŧ còn in hình cáo nhỏ, cổ áo trượt xuống một chút, để lộ đầu vai trắng hồng, mái tóc tán loạn, đuôi mắt trời sinh hướng lên mang theo nhàn nhạt mị ý, giống như chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể câu dẫn hồn phách con người.

Thiếu niên hoàn toàn không cảm thấy quần áo của mình có vấn đề gì, đôi mắt xinh đẹp trong sáng hoàn toàn đối lập với tâm tư dơ bẩn của người khác.

Diệp Khanh Qua nhìn chằm chằm một hồi,

Sau đó bước vài bước tới trước mặt Mục Miên, yên lặng giơ tay kéo vạt áo xuống, che lấp một cảnh xuân sắc, bình thản nói.

"Trước mặt người ngoài không thể như vậy."

"Ồ, ồ."

Mục Miên nghe xong vội vàng ngồi dậy, kéo quần áo của mình."

Ngoài miệng nói người đàn ông cùng Tứ trưởng lão không giống nhau, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Diệp Khanh Qua vẫn không nhịn được mà thuận theo.

Thấy thiếu niên nghe lời , Diệp Khanh Qua trong lòng khẽ động, ngọn tay không nhịn được ấn trên môi thịt hồng hào của cậu xoa xoa, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thấp giọng hỏi.

"Tại sao nơi này lại hồng như vậy."

"Anh ấy đang nói miệng của ta sao?"

[Phải ,nói với anh ta là cậu tự cắn.]

899 nói lời này cũng không phải giả, vừa rồi tiểu hồ ly thèm dương khí đến mức luôn tự cắn môi mình, nơi này vốn dĩ đã hồng thuận nay bị lăn lộn càng trở nên đậm hơn, diễm lệ hơn.

"Ta tự cắn."

Mục Miên ngoan ngoãn dựa theo lời 899 nói dối Diệp Khanh Qua .

Người đàn ông không có lập tức đáp lại mà dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tiểu Hồ Ly, thấy ánh mắt cậu sáng ngời cũng không né tránh, lúc này mới buông tay bình tĩnh nói.

"Tôi tưởng bạn trai cậu làm."

“Bạn trai?”

Tuy rằng cậu mỗi ngày đều bị 899 phổ cập khoa học nhưng loại từ như bạn trai này nó cũng không đề cập qua, cho nên cậu không hiểu từ này nghĩa là gì.

[Chính là bạn lữ.]

"Tôi không có bạn lữ."

Nghe 899 giải thích, Mục Miên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía người đàn ông, thành thật nói.

Nghe câu nói vậy trên mặt anh không có lấy một tia gợn sóng, chỉ nắn vuốt lòng bàn tay, gật đầu bảo.

“Khá tốt.”

Nói xong anh nhìn đồng hồ trên bàn , nhẹ giọng từ biệt.

"Vậy tôi đi trước đây."

Sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, để lại tiểu ly một mình ngơ ngác.

"Có phải anh ấy cười nhạo ta không tìm được hồ ly cái?"

Mãi đến lúc tiếng đóng cửa vang lên, Mục Miên mới hồi phục tinh thần, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhíu lại, không vui lên án.

"Trưởng lão nói ta còn nhỏ, không cần gấp gáp tìm bạn lữ."

【. 】

Đứa nhỏ ngốc này.

——

Diệp Khanh Qua mới vừa xuống lầu liền gặp được Tề Nam Lễ đang ngồi trong phòng khách xem văn kiện.

" Chú Tề."

Anh bình tĩnh hô một tiếng.

“Tiểu Qua, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, ngày hôm nay hắn mang một cặp kính gọng vàng, càng tăng thêm vài phần tao nhã, khóe miệng hơi cong, giống như trường bối ôn hòa hỏi.

"Rất tốt."

Diệp Khanh Qua đáp lời nói.

"Tối hôm qua tôi không thấy tin nhắn Cẩn Phong gửi, sáng nay mới biết cậu ở lại đây.

Tiếp theo hắn tháo chiếc kính trên sống mũi ra ,cười tiếp tục nói.

Còn may mỗi lần đầu bếp đều sẽ làm làm thêm phần bữa sáng, ở đây ăn xong rồi lại đi.

Hai người rõ ràng không hề có chuyện tình yêu như trong cốt truyện viết, càng giống cách ở chung của trưởng bối cùng tiểu bối bình thường hơn.

Thấy Tề Nam Lễ nói như vậy, xuất phát từ lễ phép Diệp Khanh Qua gật đầu, cùng anh hướng đến nhà ăn.

Tề ra cũng không có quy tắc lúc ăn không được nói , cho nên hai người luôn câu được câu không tán gẫu.

Lúc này Tề Nam Lễ ưu nhã cầm lấy giấy ăn lau miệng, đột nhiên hỏi.

“Tiểu Qua ở nước ngoài đã gặp được người mình thích chưa?"

Diệp Khanh Qua nghe hắn hỏi như vậy dừng tay một chút, thật lâu sau mới thản nhiên trả lời.

“Không có.”

Nhưng anh không giống như bình thường im lặng không nói, mà suy nghĩ một hồi rồi bổ sung.

" Trong nước đại khái có."

Tề Nam Lễ nghe xong có chút kinh ngạc nhướng mày, sau đó đôi mắt khẽ cong lên, giọng nói trầm thấp bảo.

"Vậy cần nắm chắc thật tốt."

"Vâng, sẽ."

-------