Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 47: Đi ra một bước lục thân không nhận*

*Lục thân không nhận: Mất hết tính người (Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận).

Hứa Diệp nghiêm túc mà gật đầu.

Trên mặt Từ Nam Gia lộ ra một nụ cười rực rỡ.

“Được! Tôi sẽ giúp cậu chuyện vũ đạo này! Nếu như là những phương diện khác thì có lẽ là hơi khó, nhưng về vũ đạo thì tôi am hiểu nhất.”

Từ Nam Gia rất tự tin trên phương diện này.

Năng lực nghiệp vụ về phương diện ca hát thì cô cũng bình thường.

Thế nhưng về vũ đạo thì cô rất chuyên nghiệp.

Nhóm nhạc nữ sao có thể không biết vũ đạo chứ?

Cô đã học nhảy từ lúc nhỏ, ngay cả một vài tiết mục vũ đạo của nhóm cũng là do các cô tự mình sắp xếp.

“Vậy cậu muốn vũ đạo như thế nào?” Từ Nam Gia hỏi.

Hứa Diệp nhìn về phía Ngô Vân Phong.

Ngô Vân Phong ở bên cạnh đã vểnh tai lắng nghe từ lâu.

Anh ta cũng rất tò mò Hứa Diệp sẽ chuẩn bị tiết mục gì cho đợt tiếp theo.

Thấy Hứa Diệp nhìn qua, Ngô Vân Phong nhất thời cảm thấy không ổn.

Từ Nam Gia cũng nhìn qua phía Ngô Vân Phong.

“Tránh một chút.” Từ Nam Gia nói.

“Được!”

Ngô Vân Phong lúng túng cười một tiếng, nhanh nhẹn đứng dậy rời đi.

Đợi sau khi Ngô Vân Phong rời đi, Hứa Diệp lấy điện thoại của mình ra.

Anh lấy văn kiện liên quan đến bài hát ‘Bành trướng’ vào trong điện thoại của mình.

“Lão sư, chúng ta nghe bài hát trước đã.”

Từ Nam Gia vui vẻ mà sát gần lại.

Hứa Diệp ấn phát ra.

Nhạc đệm của bài hát này vang lên.

Chỉ mới nghe nhạc đệm, cũng không thể nghe ra được gì cả.

Chỗ tinh túy của bài ‘Bành trướng’ là nằm ở kiểu hát.

Đợi sau khi nghe nhạc đệm xong, Hứa Diệp cũng gửi một bản lời bài hát cho Từ Nam Gia.

Sau khi Từ Nam Gia xem xong, nói: “Hình như bài hát này rất vui sướиɠ.”

Với trình độ của cô, thực ra cũng chỉ có thể cảm nhận được những thứ này.

Cô chắc chắn không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi biểu diễn.

Thế giới này còn chưa xuất hiện kiểu Yodel để biểu diễn bài hát tiếng Trung.

Hứa Diệp chậm rãi nói: “Vậy nên vũ đạo của bài hát này cũng cần vui vẻ một chút.”

Hai người bắt đầu nói chuyện liên quan đến bài hát này.

Về phương diện vũ đạo, Từ Nam Gia rất có ý tưởng.

Rất nhanh thì cô đã nghĩ đến một vài động tác, biểu diễn ngay tại hiện trường cho Hứa Diệp xem.

Có một vài động tác đã bị Hứa Diệp loại bỏ, cũng có một vài động tác được giữ lại.

Đợi đến cuối cùng, Hứa Diệp đưa ra yêu cầu hàng đầu của anh.

“Lão sư, tôi có một động tác, nhất định phải biên tập vào trong vũ đạo cho tôi.”

Từ Nam Gia nghi ngờ nói: “Động tác gì?”

Hứa Diệp đứng lên.

Anh đi ra giữa phòng học, điều chỉnh cảm xúc trên mặt, đó là một loại biểu cảm vừa khiêm tốn lại mang theo một chút khoa trương.

Đơi sau khi anh đứng vững, hai tay tự nhiên hạ xuống, sau đó bắt đầu đi về phía trước.

Sau khi nhìn thấy động tác của Hứa Diệp, miệng của Từ Nam Gia trực tiếp há to ra, gần như có thể nhét một quả trứng gà vào.

Tư thế của Hứa Diệp thật sự là rất kỳ lạ.

Lúc anh đi về phía trước, bước theo dáng chữ bát (八), cánh tay đung đưa, còn kết hợp với bả vai một trước một sau, lay động trái phải, cả người cũng đung đưa trái phải.

Động tác này phải nói như thế nào đây.

Không đẹp một chút nào.

Nhìn qua thì vô cùng gợn đòn.

Đúng vậy, rất gợn đòn.

Nếu như ai dùng tư thế này mà đi trên đường phố, chắc chắn chưa đi được mười bước thì đã bị người ta lao vào đánh.

Đợi sau khi Hứa Diệp đi vài bước, anh nhìn về phía Từ Nam Gia.

“Lão sư, chính là động tác này.”

Từ Nam Gia cảm thấy lúng túng đến mức ngón chân đã cắm xuống đất.

Vũ đạo của người khác cũng là vì đẹp mắt dễ coi.

Còn động tác này của cậu là cái gì thế?

“Cậu nhất định phải thêm động tác này vào trong phần biên đạo nhảy sao?”

“Không được sao?” Hứa Diệp hỏi ngược lại.

Từ Nam Gia nhất thời không còn vui nữa.

Không dễ dàng gì mới làm Người hướng dẫn chi Hứa Diệp, sao có thể nói là không được chứ.

Hôm nay cho dù Hứa Diệp có làm ra động tác ngổn ngang hơn nữa thì cô cũng phải thêm vào.

Từ Nam Gia ưỡn ngực nói: “Được! Cậu còn có yêu cầu gì nữa không, nói ra luôn đi!”

“Vậy chị cũng thử đi vài bước xem, cảm nhận mị lực của nhịp bước này.”

“Hả?”

Biểu cảm của Từ Nam Gia nhất thời liền sụp đổ.

Cô là người trong nhóm nhạc nữ đó, thật sự phải làm như thế sao?

Hứa Diệp rất nghiêm túc mà nói: “Đến đi, không có bệnh thì đi vài bước.”

Chuyện này cũng không phải là anh muốn Từ Nam Gia làm trò hề.

Chủ yếu là động tác này rất quan trọng.

Nếu như không có động tác này, vậy thì bài ‘Bành trướng’ không có linh hồn rồi.

Nhịp bước đi vừa rồi của anh được khen là ‘Nhịp bước một tỷ nguyên’ ở trên trái đất.

Không có một tỷ thì sẽ không đi được.

Thiếu nữ Nguyên khí phải hoàn toàn nắm được nhịp bước này thì Hứa Diệp mới yên tâm được.

Từ Nam Gia cũng đứng dậy, cô vẫn còn hơi do dự.

Hứa Diệp: “Đi hai bước là được, lão sư, chị phải nắm được tinh túy của động tác này.”

“Được, để tôi thử một chút.”

Từ Nam Gia thử bước đi một bước.

“Động tác này của chị không đúng.”

Hứa Diệp bắt đầu hướng dẫn.

Anh chính là người đàn ông đã từng xem ‘Nhà giàu nhất của thành phố Tây Hồng’, hiểu rất sâu về động tác này.

“Chị tưởng tượng rằng bây giờ chị đang có một tỷ cho chị tùy ý tiêu sài, chị đi ra một bước lục thân không nhận, đi ra một bước làm mưa làm gió, đi ra một bước một ngàn ngàn dặm, đi ra một bước dường như đã sống mấy đời!”

Biểu cảm của Từ Nam Gia sắp vặn vẹo rồi.

Mình không nên đến đây.

Tại sao lại trở thành như thế chứ.

Trong phòng livestream, các khản giả đều đã mừng như điên.

“Xin hỏi ai là Người hướng dẫn thế?”

“Em gái Nam Gia mau chạy đi, bây giờ vẫn còn kịp đó!”

“Vừa rồi tôi mới thử đi như thước ở trước mặt mẹ tôi, mẹ tôi trực tiếp tát lên mặt tôi một cái, mẹ tôi nói rằng nhà mình không tồn tại một người lợi hại như thế.”

“Rất khó tưởng tượng, sau khi ở chung một tuần lễ, em gái Nam Gia sẽ trở nên như thế nào.”

Rất nhiều fan của Thiếu nữ Nguyên khí đã bắt đầu lo lắng cho Từ Nam Gia.

Lúc này, sau khi Từ Nam Gia trải qua một trận xây dựng tâm lý, cô đã nghĩ thông suốt rồi.

Nếu như đã làm Người hướng dẫn của Hứa Diệp, vậy thì nhận mệnh vậy.

Từ Nam Gia tự nhiên mà hạ tay xuống, cô bày ra một biểu cảm sang chảnh, bắt đầu đi về phía trước.

Hai mắt Hứa Diệp tỏa sáng: “Đúng vậy, chính là như thế!”

Phòng livestream, rất nhiều fan của Từ Nam Gia đã tan nát cõi lòng.

“Em gái! Hứa Diệp, cậu hãy trả em gái lại cho tôi!”

“Không quay lại được rồi! Không quay lại được nữa rồi! Trước đó là Đổng Ngọc Khôn, bây giờ là Từ Nam Gia!”

“Bệnh tâm thần sẽ lây lan đó!”

“Tôi đột nhiên có hơi mong đợi về tiết mục của Hứa Diệp!”

Những khán giả này chỉ biết hai người đang chuẩn bị tiết mục, nhưng bài hát cụ thể là gì thì bọn họ không nghe thấy được.

Thế nhưng động tác này, nếu như thêm vào vũ đạo, chắc chắn là sẽ nổ tung.

Gợn đòn quá rồi.

Rất nhanh thì Từ Nam Gia đã nắm giữ được tinh túy của động tác này, thậm chí cô còn cảm thấy bước đi như thế có một loại khí chất kỳ lạ.

Giống như là cứ đi như thế thì bản thân đã có một tỷ thật vậy.

Từ Nam Gia không hề phát hiện, cô đã dần dần trở thành hình dạng của Hứa Diệp.

Trao đổi của ngày hôm nay đã kết thúc, Từ Nam Gia quay trở về khách sạn để nghỉ ngơi.

Thu âm của ngày hôm nay cũng đã kết thúc.

Lúc Hứa Diệp rời khỏi phòng huấn luyện, một nhân viên công tác đã gọi anh lại.

“Hứa Diệp, người của Giải trí Thanh Điểu muốn gặp cậu, đang ở phòng khách, đạo diễn Trương nói có muốn gặp hay không thì do cậu quyết định, không gặp cũng không có ảnh hưởng gì.”

“Được, tôi biết rồi, dẫn tôi đến đi.”

“Cậu đi theo tôi.”

Nhân viên công tác dẫn Hứa Diệp đến phòng tiếp khách do tổ chương trình chuẩn bị.

Hứa Diệp mở cửa ra, bên trong óc một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha.

Nhìn thấy Hứa Diệp đi vào, ông ta trực tiếp đứng dậy cười nói: “Hứa Diệp, xin chào, tôi là Tổng thanh tra Âm nhạc của Giải trí Thanh Điểu – Lưu Chương, hân hạnh gặp cậu.”

Hứa Diệp nghi ngờ nói: “Ông vui vẻ thế sao?”

Biểu cảm của Lưu Chương trực tiếp cứng đờ lại.

Mẹ nó, có bệnh thật sao.

Không phải là hình tượng.