Chỗ ban giám khảo, Lâm Ca trực tiếp đứng lên vỗ tay.
Vị Ca vương đã gần 40 tuổi này hôm nay vô cùng hưng phấn.
Lúc còn trẻ Lâm Ca cũng rất đẹp trai, chỉ là con người anh ta không phải kiểu rất chú trọng chuyện bảo dưỡng.
So với lứa bạn cùng tuổi ở trong làng giải trí thì có vẻ hơi già.
Lâm Ca là một ca sĩ thuần túy, anh ta thích một câu gọi là ‘Chơi âm nhạc’, âm nhạc là được chơi ra.
Trong các tác phẩm của anh ta, có rất nhiều phong cách, có một vài bài rất hot, có một vài bài thì thậm chí ngay cả fan của anh ta cũng không thích nghe.
Những chuyện này Lâm Ca đều không để ý đến.
Trong những năm tháng của cuộc đời anh ta đều suy nghĩ rằng phải chơi đùa âm nhạc thật tốt.
Trước đó khi xem biểu diễn của Hứa Diệp, anh ta đã cảm thấy rất thú vị.
Giọng hát đặc biệt của cá nhân, vũ đạo ma tính và bài hát ở trận đấu biểu diễn công khai.
Bây giờ lại còn phối âm nhạc đọc thơ diễn cảm.
Cậu ta, mỗi lần đều có thể bày ra một kiểu cách khác!
Lâm Ca rất thưởng thức những người trẻ tuổi như thế.
Âm nhạc mà, chính là phải chơi đùa.
Muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.
Tiết mục của nhóm trước đó giống như được đúc ra từ môt cái khuôn vậy.
Không có ý nghĩa.
Nghiêm Mật thì lại không kích động giống như Lâm Ca, cô nhẹ nhàng vỗ tay, thưởng thức mà nhìn qua Hứa Diệp.
“Hứa Diệp càng hot, thì mình càng thiếu cậu ta nhiều hơn, phải trả như thế nào đây?”
Trong lòng của vị Thiên hậu này đã bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề nghiêm túc này.
Ai bảo cô đã tìm đến Hứa Diệp để nhờ hỗ trợ chứ.
Nếu không đợi khi Hứa Diệp càng ngày càng hot, tài nguyên ở trong tay của cô cũng không thể trả nổi nữa.
MC ở trên sân khấu nhắc nhở một câu, có thể bắt đầu đánh giá rồi.
Lâm Ca mỉm cười nhìn về phía Nghiêm Mật.
“Chị Mật, cô nói trước đi.”
Nghiêm Mật và Lâm Ca đã quen biết nhau từ lâu, vừa nhìn thấy biểu cảm của người này là biết muốn lên tiếng.
“Anh nói trước đi.” Nghiêm Mật nói.
Nhận được câu trả lời của Nghiêm Mật, Lâm Ca lập tức nói: “Hứa Diệp, trên mạng nói không sai, cậu thật sự là có bệnh!”
Lâm Ca vừa lên tiếng đã khiến cho khán giả ở hiện trường cười ha hả lên.
Hứa Diệp cầm mic lên, đáp lại: “Tôi biết.”
Phòng livestream nhất thời náo nhiệt lên.
"Hoá ra là cậu biết sao!"
"Tại sao câu trả lời này của cậu lại bình tĩnh như thế chứ?"
Câu trả lời này của Hứa Diệp đã chỉnh cả Lâm Ca.
Anh ta cho rằng Hứa Diệp sẽ biện hộ một chút.
Tên nhóc nhà cậu trực tiếp thừa nhận là có chuyện gì chứ?
Lâm Ca ho khan vài tiếng: "Tôi rất thích bài hát này của cậu, mấy năm nay tôi đều đang nghiên cứu lời bài hát, lời bài hát của cậu có một vài ý thơ, có ý cảnh.
Cắt một quãng thời gian chậm rãi chảy xuôi, đàn một khúc hương sen nhàn nhạt, thay phiên những từ ngữ hay gặp này vào chung một chỗ, lấy mấy câu ngắn ngủi để dùng thủ pháp tu từ, mô tả ra một cảnh tượng có âm thanh, mùi hương và xúc giác.
Nhất là chỗ in hình bóng trên mặt nước, dùng câu nói ở trong Kinh Thi, tố bơi từ chi, in hình bóng trên mặt nước. Sau này nếu như có ai nói cậu không biết viết lời, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên mắng anh ta."
Sau khi nói ra những lời này, Vu Minh ngồi bên cạnh máy tính bảng liền run lẩy bẩy.
Sau khi Lâm Ca tán dương xong, nghiêm túc hỏi: "Thế nhưng tôi có một câu hỏi, khi nào thì cậu có thể hát một bài hát đàng hoàng với cách đàng hoàng thế?"
Lâm Ca nhấn mạnh hai chữ đàng hoàng này.
Hứa Diệp mỉm cười một tiếng, biết ngay là sẽ có câu hỏi này.
Câu trả lời đương nhiên là...
"Lần sau nhất định!"
Nghe được câu trả lời này, khoé miệng của Từ Nam Gia nhếch lên.
Lần trước cậu ta cũng nói như thế! Quả nhiên, miệng của đàn ông chính là quỷ biết lừa người.