Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 41.2: Bài hát này không thể không có Hứa Diệp

Chỗ ban giám khảo.

Cơ thể của Từ Nam Gia đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp điệu, cô nhìn lên hai người Hứa Diệp ở trên sân khấu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

“Chị Vũ Hân đúng là xinh đẹp! Hứa Diệp cũng rất đẹp trai! Muốn đứng giữa hai người họ ghê!”

Đường não của thiếu nữ Nguyên Khí luôn khác với người bình thường.

Nghiêm Mật ở một bên nhẹ nhàng đi theo nhịp điệu của bài hát, từ góc độ cá nhân của cô, cô rất thích bài hát này.

Bài hát này, sẽ được cô lưu vào trong danh sách phát lại của cô.

Lời bài hát giống như là thơ ca vậy.

Khó có thể tưởng tượng được, những lời đẹp đẽ như thế lại là do Hứa Diệp viết ra.

“Cậu ta đây là đang đáp lại nghi ngờ ở trên mạng sao?”

Trong lòng Nghiêm Mật sinh ra một suy nghĩ, cô càng nghĩ thì càng cảm thấy rất có khả năng.

“Bài hát này, nếu như ai dám nói là bài hát mì ăn liền, vậy thì mình sẽ để cho anh ta viết một bài.”

Bài Hà Đường Nguyệt Sắc này chắc chắn không phải là bài hát mì ăn liền.

Ca từ ở trong các tác phẩm của Phượng Hoàng Truyền Kỳ đều rất đẹp đẽ.

Chỉ là nghe quá nhiều, rất nhiều người sẽ cảm thấy có hơi giống mì ăn liền.

Còn có vấn đề về mặt biên khúc.

Trong khách sạn.

Tống Chính Kỳ đang ngơ ngác mà nhìn vào TV, cả người của ông ta đều cứng lại.

Tiểu Minh tinh ở phía trước ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt to lớn nhìn vào ông ta, trên mặt lộ ra vẻ yếu ớt.

Tiểu Minh tinh rất hiểu đàn ông, cô ta biết rõ biểu cảm này sẽ khiến cho lòng đàn ông tràn đầy suy nghĩ muốn bảo vệ và muốn chiếm làm của riêng.

Thế nhưng sau khi cô ta lộ ra biểu cảm này, lại không được Tống Chính Kỳ đối đãi dịu dàng.

Tống Chính Kỳ đẩy cô ta ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV.

“Đợi bóng anh chiếu trên mặt nước…”

Sau khi nghe xong câu này của Trần Vũ Hân, nắm đấm của Tống Chính Kỳ siết chặt lại.

“Làm sao Hứa Diệp có thể viết ra được một bài hát như thế chứ?”

“Quan trọng là cậu ta còn có thể làm ra nhiều trò như thế ở trên sân khấu?”

Thua rồi.

Lý Tinh Thần, lại thua rồi!

Ở trong một căn hộ ở Hàng Thành.

Vu Minh đang cầm máy tính bảng xem ‘Cự Tinh Ngày Mai’.

Là Người bình phẩm âm nhạc, đương nhiên là anh ta sẽ xem các chương trình tống nghệ về âm ta.

Cộng thêm trước đó đã phun nhổ Hứa Diệp, lần này nhất định phải xem Hứa Diệp sẽ biểu diễn một ca khúc như thế nào.

Lỡ như kim chủ ba ba lại yêu cầu anh ta biết đánh giá kém thì sao?

Thế nhưng sau khi nhìn thấy hai người Hứa Diệp biểu diễn, Vu Minh đã đờ đẫn ở bên cạnh màn hình.

“Mẹ nó, cái gì đây chứ? Hứa Diệp có thể viết ra được bài này thật sao?”

Cái gì mà đọc thơ diễn cảm, Vu Minh không thèm quan tâm đến.

Thứ mà anh ta quan tâm chính là trình độ viết nhạc của Hứa Diệp.

Anh ta còn tưởng rằng dưới sự công kích ở trên mạng, Hứa Diệp sẽ lựa chọn tránh mũi nhọn, biểu diễn một vài đã có sẵn.

Thế nhưng Hứa Diệp lại biểu diễn bài hát mới do cậu ta sáng tác?

Lại còn là một bài hát nổ tung như thế!

“Vậy phải đánh giá kém thế nào đây? Mình nên phun nhổ từ góc độ nào bây giờ?”

Trong đầu Vu Minh suy nghĩ ra hàng vạn câu hỏi, nhưng hoàn toàn không có đầu mối.

Bài hát này, hoàn toàn khác biệt so với phong cách trước đây của Hứa Diệp.

Thậm chí, trình độ tinh mỹ của bài hát cũng cao hơn rất nhiều so với lúc trước.

“Mẹ nó, không phải là cậu ta cố ý đó chứ?”

Vu Minh chợt nhớ đến tóm tắt giới thiệu cá nhân trên Weibo của Hứa Diệp.

“Ờ, đúng đúng đúng!”

Ba lần khẳng định để biểu đạt phủ định.

Thái độ từ đầu đến cuối của Hứa Diệp đều rất rõ ràng.

Mà bây giờ, phản kích của anh ta đã đến rồi!

“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Mình sắp bị bạo nổ rồi!”

Vu Minh luống cuống tay chân mà cầm lấy điện thoại, anh ta trực tiếp bấm tắt nguồn.

Ít nhất, trong ba ngày này anh ta sẽ không mở máy lại.

Anh ta sợ sẽ bị mắng chết.

Trên sân khấu, bài hát đã đến đoạn kết thúc.

Từ đầu đến cuối của bài hát, Hứa Diệp chưa từng hát một mình, chỉ cùng hòa thanh.

Đợi sau khi tất cả âm thanh đều đã kết thúc, ánh đèn của sân khấu cũng đã sáng lên.

Dưới sân khấu, sau khi dừng lại vài giây, tiếng vỗ tay nồng nhiệt dâng trào lên.

Các khán giả vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí này, chưa thoát ra được.

Bài hát kết thúc, lại khiến cho mọi người có một loại cảm giác thất vọng mất mát.

“Về nhà tôi sẽ tải bài này xuống để nghe tiếp.”

Trong lòng của rất nhiều người đều sinh ra suy nghĩ như thế.