Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 38.1: Hứa Diệp ra viện rồi?

Chương 38: Hứa Diệp ra viện rồi?

Hứa Diệp có chút nghi ngờ, Trương Quang Vinh muốn làm gì thế chứ?

Thế nhưng anh vẫn đồng ý.

“Được, vậy anh dẫn tôi qua đó đi.”

Anh nghiêng đầu qua nói với Trần Vũ Hân một tiếng.

Trần Vũ Hân gật đầu mỉm cười, cô và Đài truyền hình An Thành đều là bạn hợp tác lâu năm, ở chỗ này cũng không cần câu nệ gì, tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi là được.

Nhân viên công tác nhanh chóng dẫn Hứa Diệp đến phòng làm việc của Trương Quang Vinh, sau khi Hứa Diệp đi vào, lại có chút kinh ngạc.

Bởi vì trong phòng làm việc ngoại trừ Trương Quang Vinh ra thì còn có cả Nghiêm Mật.

Hôm nay Nghiêm Mật không mặc lễ phục, mà là một bộ đồ bình thường, áo tay ngắn trắng cùng với quần sọt, đi một đôi giày đinh.

Mùa hè như thế này, cũng không cần phải đi bít chân.

Trương Quang Vinh lập tức chào hỏi: “Hứa Diệp, vào ngồi đi, muốn uống gì?”

“Đạo diễn Trương, không cần phải phiền phức như thế.” Hứa Diệp nói lời khách sáo.

“Vậy thì uống trà đi.”

Trương Quang Vinh lấy ra một hộp trà từ trong ngăn kéo của mình, ông ta cũng chỉ làm đơn giản, bỏ lá trà vào ly giấy dùng một lần, sau đó đổ thêm nước nóng vào.

Ông ta uống trà, nhưng cũng không có thói quen chơi nghệ thuật trà.

Trong lúc làm những chuyện này, Nghiêm Mật vẫn luôn quan sát Hứa Diệp.

Ánh mắt của cô giống như là đang thưởng thức một miếng ngọc thô chưa được mài dũa vậy.

“Tướng mạo và vóc dáng cũng rất tốt, tỷ lệ dáng người rất đều đặn.”

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Nghiêm Mật quan sát kỹ dáng vẻ bên ngoài của Hứa Diệp.

Không thể không nói, vẻ bề ngoài của Hứa Diệp chắc chắn là không có vấn đề.

Chỉ là anh có một vài biểu hiện của bệnh tâm thần, khiến cho rất nhiều người không để mắt đến vẻ bề ngoài của anh.

Nhưng Nghiêm Mật cảm thấy, đây là một loại marketing của Hứa Diệp.

Anh chỉ như thế khi ở trên sân khấu mà thôi, bình thường lúc không có ai không phải cũng bình thường hay sao?

Ví dụ như bây giờ.

Trương Quang Vinh để ly giấy dùng một lần ở trước mặt Hứa Diệp.

Phòng làm việc của ông ta rất lớn, có một khu tiếp khách đặc biệt.

Sau khi để ly trà xuống, Trương Quang Vinh cũng ngồi xuống.

Lúc ông ta đang muốn lên tiếng, chỉ nhìn thấy Hứa Diệp giơ tay ra, lấy ra một hộp dụng cụ ăn uống hình chữ nhật ở trong túi của mình.

Trương Quang Vinh có hơi sửng sốt.

Hứa Diệp mở chiếc hộp ra, lấy ra một đôi đũa ở bên trong, sau đó bỏ chiếc hộp vào lại trong yúi.

Chân mày của Nghiêm Mật dần dần nhíu lại, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp, tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Cậu cầm đũa làm gì chứ.

Quan trọng là sao cậu lại mang hộp dụng cụ ăn uống trong người chứ?

Một màn này có hơi giống với đã từng nhìn thấy.

Lúc này, Hứa Diệp cầm đôi đũa lên, khuấy ly trà một chút, sau đó gắp một lá trà lên, bỏ vào trong miệng ăn.

Sau khi anh nhai mấy miếng, bưng ly trà lên uống một hớp.

Ực ực.

Sau khi nuốt xuống, Hứa Diệp nghiêm túc mà nói với Trương Quang Vinh: “Đạo diễn Trương, lá trà rất ngon.”

Trương Quang Vinh và Nghiêm Mật đều trợn mắt há mồm.

Hai chân của Nghiêm Mật càng không tự chủ được mà khép chặt lại, cô đã lúng túng đến mức muốn dùng đầu ngón chân đào xuống đất rồi.

Cậu không bị bệnh đó chứ?

Lá trà là để cho cậu ăn sao?

Cậu còn mang theo đũa thìa?

Nghiêm Mật đột nhiên cảm thấy Hứa Diệp không phải là đang giả vờ!

Đây căn bản không phải là thủ đoạn marketing gì cả, mà là cậu ta thật sự có bệnh!

Nghiêm Mật chu đáo hỏi: “Hứa Diệp, tôi biết một bác sĩ tâm lý, hay là tôi gửi cách thức liên lạc của bà ấy cho cậu?”

Nghiêm Mật là lo lắng thật sự.

Hứa Diệp nói lời thề son sắt: “Tâm lý của tôi không có vấn đề gì cả, tìm bác sĩ tâm lý làm gì chứ? Thế nhưng vẫn rất cảm ơn chị Mật.”

Nghiêm Mật gượng ra một nụ cười, nói: “Không cần khách sáo.”

Trương Quang Vinh muốn lên tiếng nói chuyện mấy lần, nhưng vẫn là bỏ qua.

Không cứu nữa, cứ như thế đi!

Đợi bầu không khí hòa hoãn lại, Trương Quang Vinh mở miệng nói: “Hứa Diệp, lần này gọi cậu đến là do Nghiêm Mật tìm cậu có chút chuyện.”

Nghiêm Mật cũng không khách sáo, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi cũng đã nhìn thấy tình hình ở trên mạng rồi, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có cần tôi giúp không?”

Nghiêm Mật của giờ phút này đã lộ ra khí thế của một chị đại.

Có lẽ chỉ với một câu nói của cô là có thể giải quyết mọi chuyện.