Sư Tôn, Xin Để Đồ Nhi Đẻ Trứng Cho Người

Chương 5

Suy nghĩ một lúc, ta nhặt một hòn đá ném ra bên ngoài, chờ một lúc sau mới bước ra khỏi bóng tối.

Thiếu niên thu đã lại nguyên hình, cụp mắt xuống ổn định lại hơi thở, như cảm thấy ta đang đến gần nên quay lại chớp mắt, như thể chỉ vừa mới nhận ra thôi:

“Sư tôn ..”

“Thôi, không cần hành lễ.” ta giơ tay ngăn ngắn lại, tựa cười tựa không, hỏi, “Đã muộn thế này rồi mà vẫn tu luyện à?”

“Tu tiên giả đương nhiên nên chăm chỉ luyện tập, quên ăn quên ngủ.”

Ta nhướng mày, đối với một người vừa mới xuyên đến chẳng biết mô tê gì như ta, tất nhiên là như vịt nghe sấm, nên chỉ nhún vai không tiếp lời:

“Thôi được rồi, ta vừa từ dưới núi lên, có cái này cho ngươi đây.”

Mái tóc đen của thiếu niên vẫn còn nhỏ nước, ánh mắt long lanh như sao trời.

Hắn dùng đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào gói giấy trong tay ta, mũi khẽ nhúc nhích: “Đó là cái gì?”

“Cá chiên.” Ta nhìn thiếu niên có chút ngốc nghếch, trong lòng vui vẻ cười nói:

“Cá này cho ngươi, ăn đi.”

“Cho ta?”

“Đúng vậy.”

Ta thấy hắn đã nhận lấy thì gật đầu.

Cuộc đời của Tiềm Uyên có thể coi là bi kịch, Long tộc đã diệt vong từ hàng nghìn năm trước, khi đó hắn mới chỉ là một quả trứng bị chôn sâu dưới lòng đất, cho nên mới thoát kiếp diệt vong.

Thơi gian trôi qua, đất trời luân chuyển, có một dân thường đào thấy quả trứng, lại chẳng biết là gì, tình cờ được ta mua lại.

Nhìn quả trứng nở và từ từ lớn lên.

Rồi sau đó, vất vả mới thoát được sự tra tấn của sư tôn, hắn lại bị nhiều người khác cưỡng ép vì huyết thống Long tộc và vì nhan sắc nghiêng thùng đổ thúng.

Đôi khi, cho dù là nhân vật chính cũng sống không dễ dàng gì.

"Tạ ơn sư tôn."

Hắn cầm gói giấy bằng cả hai tay, đứng yên không nhúc nhích.

“Thử đi,” ta gợi ý, cả người uể oải dựa vào cột.

Tiềm Uyên rất cảnh giác với ta, nếu giờ ta mà rời đi, hắn chắc chắn sẽ tìm nơi nào đó vứt đi mất thôi.

Lãng phí thức ăn thì không tốt lắm nhỉ.

Đôi mắt của thiếu niên khẽ động, nhìn ta một cách bình tĩnh.

Ta liếc nhìn gói giấy rồi cúi đầu chậm rãi thay hắn mở ra.

Cá chiên vẫn còn nóng hổi, không có xương, thơm ngào ngạt, hơn nữa cực kỳ ngon.

Ngon đến mức ta đã ăn hết 2 con lớn lúc ở dưới chân núi rồi mới về.

Vốn dĩ ta mang 1 con về là định làm bữa khuya, dù sao ngon như vậy ăn no rồi vẫn thấy thèm, kết quả về đến đây lại quyết định mang cho rồng nhỏ này thử một chút.