Sư Tôn, Xin Để Đồ Nhi Đẻ Trứng Cho Người

Chương 4

Ma chú được thiết kế riêng cho Tiềm Uyên sẽ áp chế khí huyết và linh khí của hắn, khiến hắn khó khôi phục được kinh mạch đã đứt.

Ta mất công lục lọi trong vòng trữ vật một lúc lâu mới tìm thấy cuốn công pháp giúp tăng tốc độ chữa lành kinh mạch cũng như không gây hại cho cơ thể.

Vẻ mặt thiếu niên vẫn không thay đổi, chỉ ngoan ngoãn nâng cuốn sách bằng hai tay rồi tạ ơn ta.

Như một khúc gỗ không có cảm xúc.

Quả nhiên là một bông hoa cao lãnh trong tương lai mà.

“Nửa tháng nữa ta sẽ về chỗ sư tôn, ngươi có muốn đi cùng với ta không?”

Ta hỏi.

Sư tôn của nguyên chủ mặc dù không phải người tốt, nhưng đối đãi với nguyên chủ cũng không xấu xa gì, nếu ông cho gọi thì ta vẫn nên đến thôi.

“Mọi việc sư tôn muốn, ta đều nguyện ý.”

Đối phương không trực tiếp trả lời mà cúi người cung kính nói.

Ta thở dài, không ép buộc:

"Ta biết ngươi không muốn đến, thôi, cứ ở trên núi đi, có thể tùy ý sử dụng Thanh Đàm, ta nhớ là ngươi rất thích nó.”

Như thể ngạc nhiên trước sự biết điều đột ngột của ta, hắn đứng bật dậy, nhìn ta với đôi mắt hơi mở to.

"Không nguyện ý?"

"Không có, ta nguyện ý."

Thiếu niên vội vàng lắc đầu nói.

"Ngươi phải ở lại đây nửa tháng, thật sự bằng lòng sao?"

Để ta hỏi thử coi sao.

“Tất nhiên rồi ạ.”

“Vậy ngươi tu luyện tiếp đi, ta đi xuống núi.” ta vẫy tay với hắn, sau đó quay đầu, hai tay chắp sau lưng chậm rãi xuống núi, thấp giọng lẩm bẩm, “Nhưng mà ta thì không nha, thật đó.” Nếu phải ở lại đây nửa tháng mà không có ai nói chuyện cùng, chắc ta điên mất thôi.

Sau khi đi được nửa đường, ta đã hiểu ra.

Thế nên hắn mới là nhân vật chính, còn ta chỉ là pháo hôi phản diện.

Ông trời giao trách nhiệm lớn lao cho người đặc biệt mà.

Dưới chân núi nhộn nhịp, lại vừa đến lễ hội nên ta đã nán lại ở đó một chút, mua rất nhiều đồ ngon, vui vui vẻ vẻ.

Đến khi trở lại đỉnh núi thì trời đã khuya.

Trong miệng ngậm kẹo, ta nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đến Thanh Đàm xem sao.

Bên ngoài được núi và những bóng cây xanh thẫm bao quanh, làn nước ở Thanh Đàm dịu dàng nhè nhẹ, ánh trăng chảy cùng những gợn sóng lăn lăn trên mặt nước.

Giữa ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, bóng dáng chàng trai tóc đen cuộn tròn, đôi tai vây tai cá mập, còn có một chiếc đuôi rồng mơ hồ đung đưa nhè nhẹ bên dưới.

Ta xoa cằm.

Có vẻ như kinh mạch của hắn đã dần hồi phục rồi.