Nhưng những đứa trẻ kia không biết là được dạy bảo, hay là trời sinh đã sợ bà, chưa từng có đứa trẻ nào dám chủ động thân thiết với bà như vậy.
Cô bé mập mạp dựa vào chân bà, lại ôm bà như vậy, lập tức khiến trái tim Hoàng Hậu tan chảy, bà đưa tay bế cô nhóc từ bên chân lên, giọng nói dịu dàng hơn: "Tiểu Cửu ngoan quá."
Thấy Hoàng Hậu bế Tiểu Cửu, Hoàng quý phi và Bát công chúa đều sửng sốt.
Hoàng Hậu là đích mẫu của tất cả các hoàng tử và công chúa, ngày thường ôn hòa độ lượng, bao dung đại độ.
Nhưng mọi người đều biết rõ, đó là bởi vì Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ, bà như vậy chỉ là dựa trên trách nhiệm của thân phận Hoàng Hậu.
Nhưng từ tận đáy lòng Hoàng Hậu chưa chắc đã thích những hoàng tử công chúa kia bao nhiêu, nhiều năm như vậy, ngoài đứa con do bà và Hoàng quý phi sinh ra, bà cũng chưa từng bế đứa nào.
Không ngờ hôm nay Hoàng Hậu lại bế Tiểu Cửu, điều này thật sự ngoài dự đoán.
Hoàng Hậu thấy Hoàng quý phi và những người khác còn ngây người ra vẻ kinh ngạc, bà hiểu tại sao họ lại như vậy, liếc mắt trách móc họ: "Còn ngây ra đó làm gì, cùng đi thôi."
Nói xong, bế Quý Cẩn Du đi ra ngoài, mọi người nhấc chân đi theo.
Hoàng quý phi không quên dặn dò cung nữ: "Chốc nữa Lục hoàng tử đến thì bảo nó đến chỗ bệ hạ."
Cung nữ đáp ứng.
Hoàng Hậu vốn muốn bế Tiểu Cửu đi một mạch, nhưng cô bé này nặng trịch, mới đi một đoạn đường mà hai cánh tay bà đã mỏi nhừ, đành đưa cho Bát công chúa có sức lực lớn hơn.
Bát công chúa cầu còn không được, một tay ôm cô nhóc vào lòng.
"Mẫu hậu, mẫu phi, chúng ta đi trước một bước." Bát công chúa nói xong, liếc mắt ra hiệu với Thất công chúa, hai người ôm đứa trẻ chạy vụt lên phía trước.
Nhìn bóng lưng vội vã của hai người, Hoàng quý phi lắc đầu chê bai: "Hai thứ không khiến người ta yên tâm, đều đến tuổi sắp xuất giá rồi mà vẫn không đứng đắn như vậy."
Hoàng Hậu vung vẩy cánh tay, cảm thán: "Nhiều năm không bế trẻ con, đột nhiên bế một cái đúng là bế không nổi."
Hoàng quý phi cười: "Như vậy cũng không thể trách tỷ, đứa trẻ Tiểu Cửu kia giống như một quả cân nhỏ, thực sự nặng tay."
Hoàng Hậu cũng cười, sau đó vẫy tay bảo các cung nữ và ma ma đi theo lui xa một chút, nhỏ giọng nói: "Chuyện Tiểu Cửu và Thùng Thùng kia không phải chuyện nhỏ, hiện tại muội, ta, Tiểu Thất và Tiểu Bát đều có thể nghe thấy, hẳn là bệ hạ cũng có thể nghe thấy, cho nên không thể giấu bệ hạ, không bằng nhân lúc này nói cho ngài ấy biết."
"Tỷ tỷ nói đúng." Hoàng quý phi gật đầu: "Ta còn chưa nói với tỷ, Phương quý nhân, Nguyệt quý nhân, còn có Tôn tài nhân hôm qua rơi từ trên cây xuống ở Ngự Hoa Viên đều có thể nghe thấy, cho nên chúng ta dù muốn giấu cũng không giấu được."
Hoàng Hậu có chút kinh ngạc: "Nhiều người như vậy đều có thể nghe thấy sao?"
"Đúng vậy." Hoàng quý phi gật đầu: "Nhưng cung nữ, ma ma và thái giám thì đều không nghe thấy, đúng rồi, còn Như tần hình như cũng không nghe thấy."
"Như tần cũng không nghe thấy sao." Hoàng Hậu hơi nhíu mày: "Vậy rốt cuộc là những người nào có thể nghe thấy?"
Hoàng quý phi lắc đầu: "Ban đầu ta đoán là những chủ tử lớn nhỏ trong hậu cung này đều có thể nghe thấy, nhưng nếu Như tần không nghe thấy thì ta đoán như vậy là không đúng."
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng phân tích, nhưng thảo luận một hồi lâu cũng không đưa ra được kết quả, liền không nói nữa, vội vã đi đường đuổi theo hai đứa không khiến người ta yên tâm kia.Bát công chúa và Thất công chúa ôm Tiểu Cửu bước nhỏ đi nhanh, bỏ xa Hoàng Hậu và Hoàng quý phi một đoạn lớn hai người mới chậm lại, sau đó dẫn Tiểu Cửu đi đi lại lại trên con đường tất yếu phải đi đến tẩm điện của hoàng đế, mong đợi gặp được phi tần nào đó, xem có thể nghe được thêm chút chuyện náo nhiệt không.
Nhưng vận khí của họ không tốt, đi một hồi lâu mà Hoàng Hậu và Hoàng quý phi đều đã đuổi tới cũng không thấy ai, hai người khá thất vọng, ôm Tiểu Cửu đi theo sau Hoàng Hậu và Hoàng quý phi về phía trước vào cửa Sùng Đức Điện.
Thái giám vào bẩm báo, mọi người vào cửa, cùng nhau thỉnh an hoàng đế.
Văn Chiêu Đế đang chuyên tâm phê tấu chương, vừa rồi nghe thái giám bẩm báo cũng không nghe kỹ, chỉ nghe thấy hai chữ Hoàng Hậu liền vẫy tay cho mời người vào.
Kết quả vừa nhìn, trời ạ, không chỉ Hoàng Hậu tới, Hoàng quý phi cũng tới, còn có hai đứa nữ nhi không khiến người ta yên tâm của lão.
Đợi đến khi nhìn thấy Bát công chúa ôm đứa trẻ mập mạp như búp bê sứ trong lòng, lão cầm tấu chương chỉ chỉ, nhìn mãi mà không ra, cuối cùng nói một câu: "Đứa trẻ này trẫm đã gặp."
Hoàng Hậu và những người khác lén lút trợn mắt, trong lòng nghĩ ngài không chỉ gặp, đây còn là con ngài sinh ra đấy.
Quý Cẩn Du gật gật đầu nhỏ, giọng nói ngây ngô gọi một tiếng: "Phụ hoàng."
Gọi xong, không nhịn được oán trách: [Thống Thống, bệ hạ không nhận ra con gái mình.]
Giọng điệu hệ thống chê bai: [Du bảo, lão hoàng đế chính là không đáng tin như vậy, ta ước chừng ông ta còn không nhớ rõ mình có bao nhiêu đứa con.]
Văn Chiêu đế đang vì chuyện không nhận ra con gái mình mà rơi vào trạng thái xấu hổ trong chốc lát, không ngờ một giọng nói của nam tử đột nhiên vang lên rõ ràng như thể ở ngay bên tai, lão kinh ngạc đến nỗi tay run lên, tấu chương trong tay rơi xuống bàn, thốt ra: "Người nào?"