Cả Hoàng Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 16

Kim Hạnh khuyên: "Hay là để tiểu chủ tử tự chọn, chọn gì thì chọn, lát nữa nói thật với hai vị công chúa, chắc các nàng cũng không để bụng."

"Được." Như tần gật đầu, bưng hộp trang sức ra ngoài, đặt trước mặt tiểu cô nương: "Du Du, con tự chọn quà tặng hai tỷ tỷ nhé?"

Biết Như tần vốn là người không có chủ ý, Quý Cẩn Du đáp ứng, bò đến bên hộp xem, nhưng xem một lúc cũng không biết chọn thế nào bèn hỏi hệ thống.

[Thống Thống, ngươi nói chọn món nào làm quà đáp lễ mới thích hợp?]

Hệ thống nói: [Ta thấy món nào cũng không thích hợp, cả một hộp trang sức lớn như vậy của Như tần cộng lại, cũng không bằng một món đồ tùy tiện mà Thất và Bát công chúa tặng.]

Du Du nghĩ ngợi: [Vậy thì tùy tiện đi, dù sao các nàng cũng biết mẫu phi ta rất nghèo.]

Quý Cẩn Du chọn ra vừa vặn hai đôi khuyên tai bằng mã não viền vàng, nhìn Như tần: "Tặng tỷ tỷ cái này."

Như tần là kiểu người, chỉ cần có người đưa ra chủ ý, bà liền muốn trốn tránh, đưa tay nhận lấy, tiện thể khen ngợi: "Được, tặng cái này đi, mắt thẩm mỹ của Du Du của chúng ta thật tốt."

---

Sáng hôm sau, Thất công chúa và Bát công chúa lại đến Diệu Vân Hiên. Nhớ đến hôm qua đã lôi tiểu cô nương dậy khỏi giường, hai người cố ý đến muộn nửa canh giờ.

Khi hai người đến, Quý Cẩn Du đã ăn sáng xong, đang ngồi xổm trong sân, tay cầm một thanh gỗ nhỏ vạch vạch trên mặt đất.

Thực ra Quý Cẩn Du đang đếm các phi tần trong hậu cung, chỉ là lúc suy nghĩ, cô nhóc quen tay cầm bút vạch vạch thứ gì đó, nhưng ở đây toàn là bút lông, hơn nữa còn phải chấm mực, thêm vào đó trong mắt người khác cô nhóc không nên biết viết chữ, thế nên mới cầm que gỗ vạch vạch trên mặt đất.

Nhưng trong mắt Thất và Bát công chúa, tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, một mình ngồi đó vẽ chơi nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Hai người cười đi tới, người này sờ sờ mặt nhỏ, người kia sờ sờ tay nhỏ.

"Tiểu Cửu, đi chơi với Thất tỷ nào?"

"Bát tỷ có kẹo đường, ngọt lắm, có muốn ăn không?"

Hai người tuy cũng chỉ là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, nhưng cố tình nói giọng the thé, hệt như hai kẻ xấu bụng lừa trẻ con đi bán.

Quý Cẩn Du có chút không nói nên lời, nhưng vẫn cười gật đầu: "Được."

Tiểu cô nương mập mạp xinh xắn, nhắm mắt cười ngây thơ vô số tội, nhìn đến mức tim hai người như muốn tan chảy.

Như tần nghe thấy động tĩnh bèn ra đón, mời hai người vào nhà, hai người nói không được, muốn dẫn Tiểu Cửu đi chơi.

Như tần trước tiên đối với những đồ vật mà hai người hôm qua tặng đến bày tỏ cảm ơn, sau đó bảo Kim Hạnh lấy hai hộp quà nhỏ lên, đưa đến trước mặt Quý Cẩn Du.

Quý Cẩn Du đưa tay nhỏ mập mạp ra, trước tiên ôm một hộp đưa cho Thất công chúa, lại ôm một hộp đưa cho Bát công chúa, lúc này mới nói bằng giọng ngọng nghịu: "Tặng Thất tỷ, tặng Bát tỷ."

Như tần vội vàng bổ sung: "Đây là quà do Tiểu Cửu tự tay chọn cho hai vị công chúa, mong hai vị công chúa đừng chê."

Hai người có chút ngoài ý muốn, cũng rất vui vẻ nhận lấy, cảm ơn mẫu nữ hai người, rồi đưa hộp gấm cho cung nữ đi theo cách đó không xa cầm lấy.

Sau đó, Thất công chúa mở lời: "Như tần nương nương, hôm qua chúng ta đột nhiên có việc ra ngoài một lúc nên không trông nom đến nơi đến chốn, khiến Tiểu Cửu một mình chạy về, mong người thứ lỗi."