Bà làm mẫu thân vô dụng, không biết lấy lòng bệ hạ, không có năng lực mưu tính tương lai cho Tiểu Cửu, nếu Tiểu Cửu cứ mãi ở trong tiểu viện Diệu Vân Hiên này, về sau chuyện hôn sự cũng là một chuyện khiến người ta lo lắng.
Biết đâu trong yến tiệc cung nào đó, bệ hạ vì mục đích này nọ, tùy tiện bạn hôn Tiểu Cửu cho người nào đó, hoặc là sẽ bị đưa đi hòa thân.
Cho nên, bà không nên vì nhất thời tức giận của mình mà cắt đứt con đường của Tiểu Cửu.
Huống hồ, bản thân Tiểu Cửu cũng không giận hai tỷ tỷ, đứa trẻ nhỏ như vậy căn bản không biết che giấu, nếu Du Du thật sự bị hai vị công chúa đối xử tệ bạc, sau khi trở về sẽ không nói tốt cho các nàng.
Lý trí phân tích là như vậy, nhưng Như tần vẫn có chút lo lắng, muốn tìm Kim Hạnh nói chuyện.
Sợ Du Du nghe thấy, bà kéo Kim Hạnh ra xa mấy bước, nhỏ giọng nói: "Hai vị công chúa hôm nay lại đưa Du Du ra ngoài chơi, hơn nữa còn rầm rộ tặng nhiều đồ như vậy, em nói các nàng đột nhiên như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Diệu Vân Hiên ở nơi hẻo lánh, hai vị công chúa trước đây chưa từng đặt chân đến, ngày thường thỉnh thoảng gặp tiểu chủ tử nhà mình cũng không thấy các nàng nhiệt tình lắm, hôm nay đột nhiên làm ra hành động này quả thực khiến người ta khó hiểu.
Đối với chuyện này, Kim Hạnh cũng đầy bụng nghi hoặc, nhưng thấy Như tần vẻ mặt lo lắng, chỉ đành nhỏ giọng an ủi: "Nương nương không cần quá lo lắng, có lẽ là thấy tiểu công chúa của chúng ta đáng yêu thôi."
Trong mắt Như tần, Du Du của bà là đứa trẻ đáng yêu nhất thiên hạ, nghe vậy lập tức gật đầu: "Em nói có lý, nhất định là như vậy."
Nhìn ra sự lo lắng của Như tần, Quý Cẩn Du vươn tay nhỏ bới đống trâm hoa xinh đẹp kia, chọn ra một bông màu hồng áp lên đầu mình so sánh: "Du Du đẹp."
Tiểu cô nương cười đến mức lộ ra hai cái răng sữa, vẻ mặt nghiêm túc khen mình đẹp, khiến Như tần và Kim Hạnh phì cười một tiếng.
Quý Cẩn Du nghịch trâm hoa một lúc, tay nhỏ chỉ vào đồ vật trên bàn: "Mẫu phi, Du Du cũng muốn tặng quà cho các tỷ tỷ."
Đã quyết định bồi đắp mối quan hệ với hai vị công chúa, vậy thì phải dụng tâm vun đắp.
Như tần rất kinh ngạc, tiến lên ôm lấy tiểu cô nương, cười nói: "Du Du của chúng ta vậy mà hiểu được phải lễ thượng vãng lai*, thật là lợi hại."
(*) Câu đầy đủ: Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký)
(Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Đối với lời khen ngợi khoa trương của Như tần, Quý Cẩn Du đã sớm quen, nàng không đáp lời mà ngây ngô cười đáp lại.
Nghĩ đến Thất công chúa nói, ngày mai còn đến tìm Du Du chơi, Như tần gật đầu: "Du Du tự chơi một lát, mẫu phi đi chuẩn bị cho con."
Nói xong liền dẫn Kim Hạnh vào nội thất, đi lục lọi đồ tìm quà đáp lễ thích hợp.
Quý Cẩn Du vừa ăn nho đã rửa sạch, vừa trò chuyện với hệ thống.
[Thống Thống, ngươi nói, nếu ta ôm chặt đùi Thất công chúa và Bát công chúa, ta và mẫu phi có thể sống sót không?]
Hệ thống: [Thử xem, dù sao cũng rảnh rỗi.]
Quý Cẩn Du hái một quả nho bỏ vào miệng: [Ta cũng nghĩ vậy.]
Như tần cầm hộp trang sức đựng toàn bộ gia sản ra, chọn tới chọn lui cũng không tìm ra món nào ưng ý, vẻ mặt buồn rầu, khó xử nói: "Không có món nào ra hồn, làm sao bây giờ?"