Cả Hoàng Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 11

Bát công chúa liếc nhìn Thất công chúa, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tiểu cô nương an toàn trở về là được rồi.

Nhớ đến cảnh tượng của Ngự Hoa Viên, Bát công chúa lại nói.

"Chúng ta vào xem Tiểu Cửu đi, chúng ta còn có chuyện cần tìm Tiểu Cửu."

Nghe được lời này, cánh tay đang ôm tiểu cô nương của Như tần căng chặt, nàng hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Đây có lẽ là sợ hai vị công chúa lao đến cướp con mình đi mất, trong lòng Quý Cẩn Du cảm thấy ấm áp, nàng giơ đôi tay nhỏ bé lên ôm lấy Như tần.

Như tần tưởng tiểu cô nương bị quấy rầy giấc ngủ nên đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Quý Cẩn Du và dịu dàng trấn an với giọng nói nhỏ nhẹ.

"Du Du ngoan, ngủ đi."

Kim Hạnh đứng chắn trước mặt Bát công chúa và quỳ thụp xuống, không ra vẻ ngạo mạn cũng không tỏ vẻ thấp hèn.

"Bẩm hai vị điện hạ, có lẽ hôm nay trời quá nóng, Cửu công chúa đi bộ mệt nên vừa trở về đã leo lên giường nằm, giày còn chưa kịp cởi thì đã ngủ quên."

Cảnh tượng tiểu công chúa nhà mình quay trở lại với dáng vẻ ủ rũ, mồ hôi nhễ nhại vì thời tiết oi ả khiến Kim Hạnh đau lòng không thôi.

Dù bây giờ hai vị công chúa có làm lớn chuyện thì Kim Hạnh cũng sẽ cố gắng ngăn cản, tốt nhất là có thể ngăn cản được.

Nếu thật sự không thể ngăn cản thì tiếp tục dây dưa như vậy trong chốc lát cũng đủ thời gian để chủ tử nhà mình nghĩ ra cách đối phó.

Đúng vậy, đúng là nên như vậy. Như tần rất hài lòng với tỳ nữ này của mình.

Trong lòng Quý Cẩn Du cũng lặng lẽ giơ ngón tay cái với Kim Hạnh. Việc Kim Hạnh dám nói như vậy dù chưa có mệnh lệnh của Như tần hoàn toàn xuất phát từ sự thật lòng của Kim Hạnh.

Như tần tâm tính đơn giản, tính cách mềm yếu, ăn nói vụng về, không thích xung đột với người khác, không giỏi tranh đấu với người khác, nếu gặp chuyện thì nàng thường cố gắng biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, biến chuyện nhỏ thành không có gì.

Nhưng trong chốn hậu cung này, nơi đâu cũng có những kẻ hợm hĩnh khinh thường và bắt nạt kẻ yếu nhưng lại thấp hèn và cúi đầu trước kẻ mạnh, nhiều khi càng tử tế với người khác thì càng dễ khiến mình bị bắt nạt.

Kim Hạnh là người từ nhà mẹ đẻ của Như tần và tiến cung cùng nàng, Kim Hạnh lớn lên cùng nàng, vừa khôn khéo lại vừa lanh lợi, điều đáng mừng nhất là tính tình của Kim Hạnh điềm đạm, có rất nhiều thời điểm Như tần bị người khác gây khó dễ, đều là Kim Hạnh bốn lạng đẩy ngàn cân, nói mấy câu đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện.

Đương nhiên, những điều này không được viết trong tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, hai vị chủ tử một lớn một nhỏ của Diệu Vân Hiên đều là bia đỡ đạn trong cuộc chiến khốc liệt của các phi tần, là những nhân vật chỉ được xuất hiện qua vài nét bút.

Đối với người hầu bên cạnh những nhân vật phụ nho nhỏ này như Kim Hạnh thì càng có ít thông tin hơn.

Quý Cẩn Du đã hỏi hệ thống, hệ thống chỉ tìm được một câu, nói là lúc hai mẹ con Như tần chết trong yến tiệc ở Trùng Dương Cung, tỳ nữ trung thành của Như tần đã ôm hai cỗ thi thể lạnh lẽo và gào khóc cực kỳ bi thương, sau khi hai vị chủ tử được chôn cất, tỳ nữ đó cũng đi theo chủ tử của mình. Từ đầu đến cuối câu chuyện chưa một lần nhắc đến tên của tỳ nữ đó mà chỉ để nàng ta xuất hiện dưới hai chữ "tỳ nữ".

Những thông tin về Kim Hạnh mà Quý Cẩn Du có được đều là qua khoảng thời gian dài chung sống sau khi nàng tiến vào thế giới này.

Từ mẫu thân Như tần đến Kim Hạnh, đến các cung nữ khác trong Diệu Vân Hiên, thậm chí còn có cả hai tiểu thái giám, Quý Cẩn Du đểu rất yêu quý.

Đáng tiếc là Quý Cẩn Du không thay đổi được cốt truyện, cũng không thể làm được bất cứ thứ gì, nếu đã vậy thì cứ tiếp tục chung sống với bọn họ thì đã là một chuyện vui vẻ nhất trên đời.

Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, cơn buồn ngủ lại ập đến, Quý Cẩn Du bắt đầu cảm thấy choáng váng, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Quý Cẩn Du không nhịn được thở dài trong lòng, thân thể ba tuổi này đúng là không làm được gì nên hồn.

~~~

Bộ này sang tháng 3 tui mới bắt đầu edit nên nếu hợp gu thì các bạn có thể ấn vào chuông theo dõi để đọc sau nhé, cảm ơn nhiều ạaaa