Cả Hoàng Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 10

Editor: bownee00world

Khi Quý Cẩn Du trở lại Diệu Vân Hiên thì thấy Như tần đang ngồi thêu thùa trên ghế trước cửa, nàng gọi to.

"Mẫu phi, Du Du về rồi đây."

Nghe thấy tiếng động, Như tần ngẩng đầu mỉm cười, nhìn thấy tiểu cô nương nóng đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng đau lòng không thôi, nàng vội vàng đứng dậy đón nhóc con rồi bế lên, thấy không có người đi theo, nàng thấp giọng hỏi.

"Sao người lại nóng như vậy, không có ai đưa con về sao?"

Quý Cẩn Du giơ tay nhỏ lên và vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán mình.

"Tỷ tỷ bận, Du Du tự về."

Như tần hỏi lại lần nữa.

"Du Du về một mình, không có cung nữ nào đi theo con sao?"

Hoàng cung quá lớn, Quý Cẩn Du đi đường dài nên cả người nóng lên, đầu óc choáng váng, đầu nhỏ tựa vào vai Như tần, ủ rũ nói.

"Du Du không có."

Ý cười trên mặt Như tần biến mất, nàng không mong đợi Thất công chúa và Bát công chúa thân phận tôn quý sẽ tự mình đưa Du Du về, nhưng tốt xấu gì cũng nên phái cung nữ đưa đi.

Du Du mới ba tuổi, lại đang ở trong tuổi ăn tuổi ngủ, hai vị công chúa mới sáng sớm đã bế nhóc con ra khỏi giường, nói muốn đưa nhóc con đi chơi, ngay cả cung nữ cũng không cho đi theo, cứ như vậy mà lôi kéo nhóc con ra ngoài.

Lúc đó Như tần còn cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng nếu Du Du được Thất công chúa và Bát công chúa yêu thích thì khi lớn lên, hai người họ cũng sẽ quan tâm đến hôn sự của nhóc con một chút, Du Du sẽ không giống những vị công chúa không được sủng ái khác, bị tùy tiện chỉ định với một nhà môn đăng hộ đối nào đó.

Kết quả là bọn họ lại để một đứa nhỏ như vậy một mình đi bộ cả chặng đường dài dưới ánh nắng chói chang.

Đây không phải là hành hạ người khác sao, đúng là khinh người quá đáng rồi.

Như tần vừa đau lòng, vừa tức giận, vừa hận bản thân bất tài, hai mắt ngân ngấn nước, nàng ôm tiểu cô nương vào nhà rồi phân phó cung nữ nhanh chóng múc nước và mang cháo đậu xanh lên.

Như tần ôm tiểu cô nương, dùng khăn ướt lau mặt lau tay cho nhóc con, sau đó đút cho nhóc con từng thìa cháo đậu xanh mới nấu lúc sáng, chăm lo cho đến khi khuôn mặt của tiểu cô nương không còn đỏ nữa.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Như tần, dáng vẻ lại trông cực kỳ tức giận, Quý Cẩn Du lúc này mới nhận ra tại sao Như tần lại phản ứng như vậy, tay nhỏ sờ sờ mặt nàng.

"Mẫu phi, Du Du rời đi, các tỷ tỷ không biết, có việc ra ngoài rồi."

Hai người các nàng đều sống không lâu, Quý Cẩn Du không mong người mẹ Như tần xinh đẹp, lương thiện, dịu dàng này vì nàng mà gặp rắc rối với người khác.

Hơn nữa lúc đó hai vị công chúa hình như thật sự có việc bận, trước khi Thất công chúa rời đi còn bảo nàng ở lại đó chơi, chỉ là nàng cảm thấy ở một mình không hay nên muốn rời đi.

Tiểu cô nương đơn thuần ngây thơ bị đối xử như vậy mà còn ngốc nghếch nói tốt cho người ta, Như tần nghe mà trong lòng càng thêm khó chịu, nàng cởi giày của tiểu cô nương, sau đó bế lên giường La Hán, cầm quạt tròn quạt cho nhóc con.

"Du Du ngủ đi, mẫu phi trông chừng con."

Thấy mắt Như tần càng lúc càng đỏ, Quý Cẩn Du nghiêng người dụi dụi vào người nàng, kéo kéo vạt áo của nàng.

"Tỷ tỷ cho Du Du bánh hoa sen, còn có quả nho, ngọt lắm, lần sau Du Du sẽ mang về cho mẫu phi."

Nghe Du Du nói như vậy, trong lòng Như tần cảm thấy dễ chịu đôi chút, hai món này Diệu Vân Hiên chưa từng nhìn thấy, nếu nhóc con đã ăn được một ít thì chuyến này ra ngoài coi như cũng không uổng phí.

Như tần cúi đầu, hôn lên trán tiểu cô nương.

"Du Du ngoan quá, nhưng mẫu thân không cần đâu, lần sau Du Du của chúng ta cũng không cần phải đi."

Hai vị công chúa đột nhiên thân thiện, trong lòng Quý Cẩn Du cũng không khỏi nghi ngờ, vậy nên cái đầu nhỏ gật gù.

"Vâng, Du Du không đi."

Vừa dứt lời thì trong sân truyền đến giọng nói lo lắng của Bát công chúa.

"Tiểu Cửu đã về rồi sao?"

Quý Cẩn Du cọ cọ vào người Như tần, khuôn mặt nhỏ vùi vào lòng nàng, nhắm mắt lại.

Quý Cẩn Du không biết vì sao Bát công chúa lại đến tìm mình, nhưng hiện giờ nàng thật sự rất buồn ngủ, rất mệt, không muốn cử động, thậm chí còn không muốn nói chuyện, điều duy nhất mà nàng muốn làm lúc này là ngủ.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Du Du, Như tần đau lòng không thôi, nàng ôm tiểu cô nương bụ bẫm vào lòng và nhắm mắt lại.

Lúc này trong lòng Như tần tràn đầy oán trách với hai vị công chúa cành vàng lá ngọc bên ngoài, cũng thầm hạ quyết tâm không để ý đến bọn họ, cho dù có đắc tội, nàng cũng không quan tâm.

Bên ngoài Diệu Vân Hiên truyền đến giọng nói của đại cung nữ Kim Hạnh, thanh âm ôn hòa, thái độ kính cẩn.

"Bẩm Thất công chúa và Bát công chúa, Cửu công chúa vừa mới trở về chưa được bao lâu."