Yêu Em Vợ

Chương 13: Chăm sóc anh rể

“Em không sao, sau khi anh bất tỉnh, bọn nó cũng chạy hết. Hic… tại em mà anh bị như này.” Loan mếu máo, khuôn mặt buồn bã kèm theo sự tự trách.

Cô chợt nghĩ lại mình từ khi quen Tường, thay đổi tính nết, không tôn trọng ông anh rể này, đến khi ly dị về nhà ở cũng chẳng thèm để ý gì anh rể cả, vậy mà khi cô xảy ra chuyện anh rể là người giúp cô bất chấp có nguy hiểm như vậy.

Vì cô mà bị đánh đập như thế này, cô hận lắm, hận bản thân mình, tại sao lại đối xử với anh rể mình như vậy trong khi ngày trước cô luôn niềm nở với anh.

Nam bây giờ mới nhìn lại mình, tay phải đang bị bó bột, 2 chân thì bị nẹp treo lên. Bây giờ thuốc tê bắt đầu dần hết hiệu quả, Nam thấy đau, buốt lắm như hàng nghìn con kiến đang bò trong chân hắn vậy. Nam quay sang nhìn em vợ đang cầm tay mình với vẻ mặt tự trách thì an ủi…

“Anh không sao, em không bị làm sao là anh mừng rồi.” Nam nắm chặt tay cô mà nói, nếu như có bị nặng hơn hắn cũng chấp nhận. Vì cô là nữ thần trong lòng hắn, nên hắn không bao giờ muốn để cô chịu bất cứ chuyện gì.

“Anh mau khỏe lại nhé… hic… em xin lỗi” Mặc dù Nam có an ủi thì với tâm trạng bây giờ của Loan không thể coi như không có chuyện gì được.

“Thôi được rồi, cho a xin cốc nước, khát quá. Định khóc rồi cho a chết khát à” Nam cố tỏ ra bình thường để Loan đỡ cảm thấy áy náy. Loan đứng dậy đi lấy nước cho Nam, cô bối rối những dòng suy nghĩ lẫn lộn.

Đang bị cơn đau âm ỉ như kiến bò, ấy thế mà quay sang nhìn Loan đứng dậy, cặp mông ấy, Nam lại thấy đỡ đau hẳn, nhưng lại thấy bên dưới nhô lên 1 cục, may mắn thay 1 bên tay không bị băng bó. Nam vội đè chăn lên chứ nếu mà trong tình trạng này mà để Loan thấy chắc hắn có độn thổ không thể hết nhục nhã.

“Anh uống đi ạ!” Loan đưa cốc nước vào miệng Nam, mặc dù tay kia của hắn không sao vẫn có thể cầm được nhưng cô không muốn, bây giờ chỉ muốn làm được gì phụ cho Nam để có thể vơi đi sự ăn năn này.

Nam bị bất ngờ với hành động dịu dàng này của cô em vợ mà hắn trợn mắt, không tin vào sự thật, không ngờ cũng có ngày được em vợ phục vụ như này. Đang chìm đắm trong sự tưởng tượng thì bất chợt 1 giọng nói làm hắn giật minh trở về với hiện tại.

“Nam sao rồi con, thấy người sao rồi?” Bố vợ hắn vào, thấy con rể đã tỉnh rồi thì hỏi thăm.

Bố vợ hắn – ông Quang năm nay 65 tuổi, cũng rất quý ông con rể này vì ông không có con trai mà Nam lại chịu khó làm ăn, hiền lành, tuy bề ngoài có hơi thô kệch 1 chút nhưng vẫn là 1 chàng rể hiền.

“Bố ạ, con không bị gì nặng đâu ạ, bác sĩ bảo chờ 1 thời gian liền xương là cắt bột được rồi.” Nam đáp lại ông Quang…

“Cái Loan về tắm rửa ăn uống đi, bố trông cu Nam cho. Mai mẹ mày với chị mày mới về được.” Ông Quang nói với Loan rồi bỏ cặp l*иg cháo vừa mua ở cổng viện ra bàn.

“Con ở lại cũng được, bố cứ về nghỉ đi, sợ đêm anh ấy cần gì bố bây giờ cũng có tuổi rồi lại vất vả.” Loan nói mà mắt ươn ướt, tại cô mà Nam mới bị như này, bây giờ để bố chăm thì cô không yên tâm chút nào.

“Loan nói đúng đấy bố ạ, chứ bố mà thức khuya thì mai mệt lắm” Nam vội vàng tiếp lời em vợ, hắn tất nhiên là muốn cô em vợ ở đây với hắn rồi.