Sáng hôm sau, Nam thức dậy thấy mình tràn đầy sức sống, hắn chưa bao giờ thấy vui và hạnh phúc như hôm nay. Đi xuống dưới nhà để ăn sáng rồi ra cửa hàng mở cửa, bắt gặp Loan cũng đang đi xuống dưới tầng.
“Em có đi cùng không anh chở 1 thể.” Nam bắt chuyện để thử xem liệu cô có nhớ gì đêm hôm qua không.
“Không, lát em đi sau” Vẫn thái độ lạnh nhạt đó, Loan đáp còn không thèm quay lại nhìn Nam nữa.
Vậy là với câu trả lời này, Nam chắc rằng Loan không hề nhớ gì hết và cũng không biết hắn đã làm những gì, mọi chuyện xảy ra đêm qua mà Nam cứ ngỡ mình vừa trải qua giấc mộng tinh vậy.
Hôm nay Loan mặc bộ váy ôm sát người khoe hết tất cả ưu điểm trên cơ thể của mình, cặp mông tròn lẳn ẩn sau lớp vải của chiếc váy bó sát đánh sang 2 bên mỗi khi cô bước đi, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn được cả viền chiếc qυầи ɭóŧ bên trong hằn lên chiếc váy.
Nam nhìn cặp mông này mà dựng hết cả thằng nhỏ dậy, nếu mà được quay trở lại tối qua hắn chắc chắn sẽ xoa bóp nắn thật nhiệt tình thật mạnh bạo cho thỏa nỗi lòng. Chiếc váy khoét lưng làm hở 1 mảng da thịt trắng ngần sau lưng, tấm lưng trắng uyển chuyển, mảnh mai.
Bỗng nhiên Nam lại lóe lên trong đầu câu hỏi? “Loan không mặc áσ ɭóŧ à?” Hắn không thấy dây áo con của cô. Hắn đi nhanh hơn ra đằng trước giả vờ quệt vào người em vợ làm cô hơi dúi về đằng trước để nhìn trộm, trả lời cho câu hỏi có phần da^ʍ dê của mình.
Không đúng, đằng trước nhìn vẫn thấy bộ ngực của cô em vợ sau lớp vải có đồ bảo hộ. Hắn cười khổ, đúng là quê mùa, bây giờ có loại áo ngực không dây phù hợp cho chị em mặc cùng những sét áo và váy hở lưng và ngực để chị em có thể tự tin khoe vóc dáng.
Hắn xin lỗi và đỡ tay cô em vợ, mắt hắn đảo xuống ngực cô tranh thủ vớt vát nốt tí thời gian gần gũi này. Bộ ngực phập phồng sau lớp vải, Trắng hồng và vẫn căng mọng như mọi lần, đêm qua giá như hắn không mải mê vì cái âʍ đa͙σ kia thì đã có thể được xoa bóp mà sờ nắn bộ ngực tuyệt phẩm ấy.
“Nay đi đâu mà đẹp vậy Loan?” Nam nhanh mồm hỏi để cô không chú ý đến ánh mắt da^ʍ tặc của hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực kia.
“Có chút việc, anh đi trước đi.” Lười trả lời Nam, Loan còn chẳng thèm để ý hắn đáp lại cho có rồi đi 1 mạch ra ngoài cửa.
Nam nhìn theo mặc dù quá quen với tính cách lạnh lùng của cô nhưng vẫn thấy chạnh lòng, nhớ Loan trước kia niềm nở vui vẻ. Nếu là Loan của trước kia có lẽ bây giờ hắn có thể gần gũi và nhiều cơ hội hơn, đáng tiếc…
Nam phi xe ra cửa hàng dân dụng, bây giờ chỉ có 2 anh em nên hắn phải ở bên này vì phải bỏ nhiều đồ ra ngoài cửa bán, bên cửa hàng tạp hóa kia thì Loan chỉ cần mở cửa là được rồi. Ngồi chán chê lấy điện thoại ra chơi game thì bất chợt điện thoại hắn rung, hiện lên người gọi “Em vợ” có thêm icon hình con chim cánh cụt ở đằng sau.
“Alo, anh nghe đây” – Nam nghe điện thoại gấp vì trước giờ chưa bao giờ cô em vợ lại chủ động gọi điện cho hắn.
“Anh qua bên tạp hóa cứu em với” Giọng Loan có vẻ hoang mang và sợ hãi.
Nam nghe vậy chạy xe vội sang bên đó mà chưa kịp đóng cửa hàng. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ có việc gì, chuyện gì mà cô lại gọi hắn gấp gáp và sợ hãi đến thế, hắn vội lắm bây giờ chỉ muốn bay tới chỗ cô em vợ nhanh nhất có thể.