Yêu Em Vợ

Chương 6: Lấy chồng

“Chờ a tí, a lấy xe rồi chở.” Nam mặc kệ có vui vẻ hay không có bằng long hay không, với hắn như này là ổn rồi, là hạnh phúc rồi.

“Em dậy sớm đi ra cửa hàng thế này có mệt không?” Nam hỏi Loan vì đi đường không biết nói gì cả.

“Không, bình thường mà anh” Loan đáp lại cho có chứ cũng không muốn nói chuyện, cô đã khác trước kia rất nhiều kể cả tính cách. Lạnh nhạt hơn và không thích tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào ngoài Tường.

“Em với Tường vẫn ổn chứ Loan?” Nam vẫn hỏi mặc dù biết là cô không thích nói chuyện…

“Vâng!” Loan đáp lại cụt lủn…

Lại trở về với im lặng, đi được 1 đoạn thì Nam phanh gấp lại do có chiếc xe lao từ trong ngõ ra, làm Loan ngồi sau dí sát vào người Nam do bất ngờ không kịp lấy tay đẩy.

Nam bực tức quy sang mắng người kia nhưng lại chợt cảm thấy lưng mình có gì đó mềm mềm và đàn hồi tì vào, Nam quay lại thấy Loan đang bị dồn sát vào người mình, mùi nước hoa thơm dịu làm hắn lại thấy lâng lâng, bên dưới hắn lại không hẹn mà dậy, chào cờ 1 cục to đùng ở đũng quần.

Loan vội ngồi lùi về sau khi thấy ngực mình ép sát vào lưng Nam, cô đỏ mặt lưng túng giũ nam chạy tiếp. Vừa đi Nam vừa nghĩ lại lúc nãy, sao lại mềm và đàn hồi thế, thích thế.

5p sau thì tới cửa hàng, Nam phụ Loan bê hết đồ mà hôm qua Dung đã nhập về, nhiều lần nhìn vô tình lại thấy mông và khe ngực của Loan khi cô cúi xuống. Nam nghĩ đáng lẽ Dung phải nhập hàng này về từ lâu rồi, chứ để bây giờ là hơi muộn.

Hàng ngày Nam vẫn cứ chở cô em vợ đi và về trong sự vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng rồi cuộc vui chẳng cho ai mãi mãi, Loan lấy chồng. Cô đồng ý lấy Tường, ngày cô lên xe hoa gia đình cô vui lắm vì con gái lấy được hàng rể điều kiện và tử tế, chỉ có Nam, nỗi buồn mang tên mất mát, Nam như cảm thấy mình đã mất hẳn 1 thứ gì đó rất quan trọng.

Nam không còn được ngắm nữa, không được đυ.ng chạm vô ý khi đứng gần nữa. Loan lấy chồng, mọi thứ chấm dứt, nhưng lại thấy phần nào may mắn cho hắn, không gặp em vợ nữa, nhu cầu của hắn cũng giảm đi, không còn phải tự xử và bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khêu gợi con thú trong mình.

Sau khi lấy chồng, Loan ít khi ghé tới nhà anh chị, Nam nhớ lắm nhưng cũng chẳng làm gì được vì bây giờ cô ở trên thành phố có những lúc tranh thủ thì cô tạt về chơi với 2 đứa cháu và chị gái được chút rồi lại đi.

Nửa năm sau, vợ chồng Dung bàn với bố mẹ mảnh đất của ông bà đang ở cũng không phải đất của tổ tiên mà là ngày xưa được các cụ mua lại cho để có chỗ cắm dùi nên bây giờ bán đi về ở với vợ chồng cô vừa trông 2 đứa vừa có người trong nhà vì giờ Loan không ở đây nữa 2 vợ chồng cô phải trông nom 2 cái cửa hàng.

Thời gian không có để ý con cái, cơm nước cũng không đầy đủ vì đi bán hàng tối mịt mới về. Ông bà đồng ý vì tới tuổi này, gần con cháu là niềm vui của họ rồi.

Trước kia ngôi nhà 3 tầng thì tầng 1 là phòng khách và bếp nấu ăn, tầng 2 có 3 phòng thì vợ chồng cô 1 phòng, 1 phòng 2 đứa nhỏ, còn Phòng Loan bây giờ thì ông bà ở, tầng 3 thì có 1 phòng nhưng rất ít khi ở vì để phòng khi khách tới chơi ngủ nghỉ ở đó, bên cạnh là gian thờ.