Ngọc Xu

Chương 9

Chỉ mới vài ba câu đã chọc trúng vảy ngược của mẫu thân khiến người nổi giận đùng đùng, nhìn bà tức hộc máu trong lòng ta có chút sảng khoái.

Ngày tiến cung, ta chỉ dắt theo duy nhất có Thúy Trúc mà thôi.

Nhũ mẫu đã chăm sóc ta từ bé cũng được ta ban thưởng, trả lại khế bán thân cho cả nhà họ, lại còn cho rất nhiều bạc để họ mang theo làm kế mưu sinh.

Ta ngồi ở giữa phượng liễn to lớn, nghe tiếng đàn sáo bên tai mình. Mặc dù mũ phượng này rất nặng nhưng ta vẫn giữ bộ dáng lưng eo thẳng tắp.

*phượng liễn: kiệu, hoặc xe có hình chim phượng, của vua và hoàng gia.

Tiếng roi quật vào gió nghe vun vυ't. Ta nghe được văn võ bá quan quỳ xuống hành lễ:

“Thần chờ khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Ở bên dưới khăn che đầu ta không thấy được toàn cảnh rầm rộ của ngày đại hôn nhưng bên trong ta mọi giác quan đều căng chặt, khí huyết sôi trào.

Một bàn tay to đưa vào bên trong phượng liễn của ta, một giọng nói trầm thấp nhưng chất chứa niềm vui truyền đến tai ta:

“Tử đồng, lại đây!”

*梓童: cách Vua gọi Hoàng hậu

Ta thoáng giật mình, trong lòng nhẹ run rẩy. Ta đưa bàn tay nõn nà, móng tay được sơn đỏ chót ra ngoài, Hoàng thượng nắm tay ta, dịu dàng đỡ ta bước ra khỏi phượng liễn.

Ta nghe được tiếng mọi người xung quanh hít sâu một hơi.

Việc bái kính liệt tổ liệt tông trong ngày đại hôn vốn dĩ chỉ cần một mình Hoàng hậu tự mình làm là được, Hoàng đế hoàn toàn có thể không tới.

Vậy mà…hắn lại tới!

Hoàng thượng cho phép ta tiến cung từ Chính Dương Môn đã là một ân sủng vô cùng lớn.

Lần tiến cung này, Hoàng thượng cho ta mặt mũi, quần áo, vàng bạc châu báu…không thiếu một thứ gì.

Hắn ân cần vuốt nhẹ tay ta: “Nàng sợ sao?”

“Có Hoàng thượng ở bên, ta…thần thϊếp không sợ.”

Ta nghe được tiếng hắn khẽ cười, trầm thấp nhưng mê người: “Mũ phượng kia nặng lắm không?”

Ta muốn nói nặng nhưng cũng không thể nói bừa, liền uyển chuyển đáp:

“Dục đái kỳ quan, tiên thừa kỳ trọng.”*

*Ý chỉ muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.

Ngồi trên giường phượng trong cung Vị Ương, bức màn rồng phượng được Ngọc Như Ý vén lên.

Ta nhìn Hoàng đế, hắn cũng nhìn ta cười dịu dàng hỏi:

“Nàng có vui không?”

“Ừm..”

Danh tiếng, địa vị, tiền tài trong tay ta đều có, làm sao không vui cho được?

Đêm động phòng hoa chúc.

Hoàng thượng vừa dịu dàng như gió xuân lại vừa cuồng nhiệt như một cơn bão khiến ta không kịp đề phòng, khó lòng chống đỡ.

Khi ta mệt lả người thì được hắn ôm đi tắm gội, đợi đến khi quay lại giường thì ta lại tỉnh táo bất ngờ, cuộn tròn trong ngực hắn ta nhỏ giọng mềm mỏng hỏi:

“Hoàng thượng, người có thể gọi thần thϊếp một tiếng Xu Xu không?”

Cánh tay đang lấy chợt cứng đờ, một thanh âm dịu dàng truyền từ đỉnh đầu đến tai ta: “Xu Xu.”