Ngọc Xu

Chương 8

Thời điểm thánh chỉ được đưa tới, lòng ta càng chắc chắn hơn.

Ta quỳ trên mặt đất, nghe người tuyên chỉ đọc một tràn những câu từ hoa mỹ, hết thảy đều dành cho ta.

《Lấy kim sách kim bảo lập nàng làm Hoàng Hậu, người này để thừa ý huấn, biểu chính dịch đình. Vinh chiêu tỉ phất, vĩnh kỳ phồn chỉ chi tuy. 》

《以金册金宝立尔为皇后。尔其抵承懿训,表正掖庭。荣昭玺绂,永期繁祉之绥。》

Ta hít vào một hơi thật sâu: “Thần nữ tiếp chỉ.”

Tiếp nhận thánh chỉ xong thì ta chính là Hoàng Hậu, ván đã đóng thuyền.

Nhìn đôi mắt trừng lớn dường như không thể tin được, thêm vài phần ghen ghét của Thịnh Ngọc Yến.

Ta nhàn nhạt cười.

Nàng muốn làm được Hoàng Hậu, sợ là phải trải qua rất nhiều phen giao tranh chém gϊếŧ, về sau nhìn thấy ta còn phải chạy đến quỳ phục trên mặt đất, gọi ta một tiếng Hoàng Hậu nương nương.

Sắc mặt mẫu thân xám xịt, không có chút gì gọi là vui vẻ.

Chỉ cần ta đắc sủng, làm Cửu hoàng tử rời xa triều đình, không có tư cách tranh đoạt vương vị, đây chính là cách trả thù cay độc nhất.

Người tuyên chỉ vẫn còn cùng phụ thân ta hàn huyên một chút.

Ta thở ra một hơi nhìn bầu trời sáng ngời, trên môi cong lên một nụ cười.

Một vạn cấm quân khai đạo, đại kiệu mười sáu người khiêng, tiến cung từ Chính Dương Môn làm Hoàng Hậu, ta có nên cười một cái cho đã đời không?

Cùng lắm thì bị mắng là tiểu nhân đắc chí thôi mà!

Ngày Đại hôn đến càng ngày càng gần.

Hoàng thượng ban thưởng vô số châu báu trân quý, nào là ngọc, minh châu, san hô…

Ta nhìn phượng bào lụa đỏ đang treo trên giá cùng mũ phượng được làm vô cùng tinh xảo.

Vươn tay vuốt ve một chút, giờ khắc này, ta cảm nhận được khát vọng quyền thế đang sôi sục trong người.

Phụ thân ta mặt mày trầm ngâm bước vào, ta đứng cạnh phượng bào mặt tươi cười hỏi người:

“Phụ thân, người xem phượng bào này có đẹp không?”

“……”

“Nếu người tới khuyên con sau khi tiến cung nói tốt cho Cửu hoàng tử thì không cần nói nữa, con sẽ không làm đâu.

Còn nếu người muốn dặn dò con phải hầu hạ Hoàng thượng cho tốt thì càng không cần nói, con là Hoàng hậu, là chủ của trung cung, Hoàng thượng là phu quân của con, con tự biết lấy thiên tử làm trọng.”

Ta đem những lời phụ thân định nói trả trở về, không cho người cơ hội mở miệng.

Phụ thân nhìn ta chằm chằm một hồi nghiến răng nói:

“Ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”

Mẫu thân thì còn quá đáng hơn, người mắng ta:

“Lấy sắc mê hoặc lòng quân, làm sao có được ngày tháng lâu dài.”

“Mẫu thân nói chuyện luôn trước sau mâu thuẫn, lúc trước người muốn con tiến cung thì khen con thông tuệ, hiện giờ lại chửi bới con dùng sắc lấy lòng người.

Bởi do mẫu thân người thiên vị nên Thịnh Ngọc Yến không những ngu ngốc mà ngay cả dung mạo cũng không có, càng thảm hại hơn mà thôi!”