Tô Ngưng Nguyệt tập trung nhìn vào, hình như kia là cây mía đúng không?
“Anh à, cái kia là cái gì?”
Tô Mộc nhìn theo hướng mà Tô Ngưng Nguyệt chỉ đến, cau mày trả lời:
“Đồ vật kia rất cứng, không cắn được, không ăn nổi.”
Nghe thấy lời này, Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ trong lòng, quả nhiên bọn họ cũng không biết đây là cây mía, càng không biết cách ăn nó.
Vui vẻ chạy đến chỗ cây mía, Tô Ngưng Nguyệt dùng sức bẻ gãy một cây mía nhỏ, xé phần lá màu xám ở bên ngoài, dùng răng tước vỏ, nhai phần thịt ở bên trong.
Dòng nước mía ngọt ngào tiến vào cổ họng, làm cả người Tô Ngưng Nguyệt đều khôi phục chút sức sống, quả nhiên đường là lựa chọn tốt nhất để bổ sung năng lượng.
Tô Thần chạy tới, kinh ngạc nhìn, cũng học theo cô, sau khi ăn được miếng đầu tiên thì vô cùng vui vẻ.
“Anh à, mau tới thử xem, cái này rất ngọt!”
Tô Mộc bị kích động cũng thử ăn, sau khi phát hiện đúng là có thể ăn thì không lấp đầy bụng như hai người Tô Thần mà bẻ không ít rồi buộc vào lưng, chuẩn bị mang về cho mẹ.
Thân cây mía có nước, đúng là nhanh chóng làm no bụng, hai đứa nhỏ Tô Ngưng Nguyệt ăn xong thì không ăn nổi nữa. Hiện tại cơ thể của cô mới 10 tuổi, có thể ăn được nhiều như vậy cũng vì đã bị đói mấy ngày.
“Anh à, em qua bên kia xem một chút, đợi chút sẽ trở về.”
Mặc dù Tô Mộc có chút không hiểu tại sao Tô Ngưng Nguyệt lại biết món này có thể ăn, nhưng lúc này cũng không rảnh lo nhiều như vậy, phải bổ sung năng lượng trước mới được. Cậu bé gật đầu với Tô Ngưng Nguyệt, tiếp tục gặm cây mía trong tay.
Tô Ngưng Nguyệt lách qua cây mía đi đến đỉnh núi ở phía sau, lúc đứng ở sườn núi, không giữ vững trọng tâm cho nên cô bị té ngã.
Cánh tay bị hòn đá sắc bén tạo ra một vết thương, máu nhanh chóng rơi xuống mặt cỏ. Mà ở dưới lớp cỏ có một cục đá, sau khi tiếp xúc thì máu lập tức biến mất không thấy, hòn đá kia cũng biến mất ngay sau đó.
Lúc đầu Tô Ngưng Nguyệt chỉ cảm thấy cánh tay có chút đau đớn, bỗng nhiên thấy hoa mắt, đến lúc nhìn rõ lại thì phát hiện mình đã ở bên trong một cánh đồng.
Trước mắt là một mẫu đất phì nhiêu, đáng tiếc là ở bên trên không trồng gì cả. Lúc này, một tiếng nói từ trên đỉnh đầu Tô Ngưng Nguyệt vang lên:
“Hoan nghênh ký chủ đã vào không gian hệ thống làm ruộng, hệ thống số 258 sẽ phục vụ ngài.”
Không gian làm ruộng? Hệ thống? Đầu óc Tô Ngưng Nguyệt có chút ngây ngốc, một lát sau thì phục hồi tinh thần lại, cô cũng đã trải nghiệm của chuyện xuyên qua đây, vậy thì một không gian cùng hệ thống thì có gì mà kỳ lạ chứ?
“Không gian này có ích lợi gì?”
Tô Ngưng Nguyệt vào thẳng vấn đề, cô cũng không thèm để ý đến lai lịch của không gian này, hiện tại điều quan trọng nhất chính là việc giải quyết vấn đề ăn uống của bốn người trong nhà bọn họ!