“Nếu như vậy, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ đi, sẽ không bao giờ qua lại nữa. Thần Nhi Mộc Nhi, chúng ta đi thôi.”
Dùng ánh mắt âm trầm hung hăng trừng mắt nhìn Văn thị mắt một cái, Tô Ngưng Nguyệt được đỡ rời đi, cô sẽ nhớ kỹ người bác gái tuyệt tình này, một ngày nào đó sẽ thay nguyên chủ báo thù.
Được đưa về nhà, Tô Ngưng Nguyệt mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là một nghèo hai trắng. Căn nhà tranh có ba gian, một gian của Tô Thần cùng Tô Mộc, một gian của Diêu Xuân, còn có một gian của Tô Ngưng Nguyệt, ngoại trừ một chiếc giường thì trong phòng cũng không còn đồ đạc gì.
Hơn nữa còn có một gian lều tranh nhỏ, trong đó có một chiếc lò bằng đất có nồi sắt, trên chiếc bàn gỗ nhỏ ở bên cạnh còn có mấy chiếc bát làm bằng ống trúc. Đây là toàn bộ gia sản, đúng thật là chỉ có bốn bức tường, khiến Tô Ngưng Nguyệt không khỏi đỡ trán thở dài.
Tô Ngưng Nguyệt được đặt ở trên giường trong phòng, mẹ về phòng nghỉ ngơi, từ trước đến nay bà ấy luôn bệnh tật ốm yếu, cả nhà chỉ có thể dựa vào Tô Mộc 12 tuổi gánh vác.
Lúc này hai anh em đều đang tụ tập ở chỗ Tô Ngưng Nguyệt, đón nhận ánh mắt quan tâm của Tô Mộc, Tô Ngưng Nguyệt an ủi mỉm cười.
“Anh, hay là chúng ta lên núi tìm đồ ăn đi, chị gái bị thương không thể chịu đói.”
Tô Thần bảy tuổi nhìn về phía Tô Mộc, trong mắt tràn đầy lo âu. Tô Mộc thở dài, đồ trên núi đều đã bị thôn dân lấy hết, làm gì còn dư lại cái gì cho bọn họ chứ.
Tô Thần nhắc đến chuyện này, Tô Ngưng Nguyệt liền cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn, có lẽ lúc trước là do cơn đau đã che lại cảm giác đói khát.
Nhìn ánh mắt không tán đồng của Tô Mộc, Tô Ngưng Nguyệt động lòng.
“Anh à, chúng ta cùng đi một chuyến đi, dù sao cũng không thể nào bị lấy hết mỗi ngày được.”
Mở miệng khuyên giải Tô Mộc, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt cũng đã cân nhắc. Cô không biết gì về thời đại này, tóm lại là không phải hiện đại, cũng rất có khả năng là có một số loại thực vật có thể ăn được mà mọi người ở đây không biết, cô hoàn toàn có thể dựa vào điểm này để nhặt được món hời.
Không lay chuyển được khẩn cầu của em trai em gái, Tô Mộc chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trước khi rời nhà cậu bé cố ý dặn dò hai người không nên cách cậu bé quá xa, bảo Tô Ngưng Nguyệt nói cho cậu bé biết nếu cảm thấy không thoải mái.
Lúc này đang là mùa hạ, vốn nên là lúc có cảnh sắc xanh tươi, nhưng đây lại là năm mất mùa, các thôn dân đã cướp hết rau dại và động vật có thể ăn được.
Đi theo Tô Mộc vào núi, nhìn cảnh tượng núi lớn hoang vắng, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt không khỏi cảm thán. Đây đúng là ngồi núi ăn núi, hoàn toàn không có chút âm thanh của sự sống.
Ba đứa nhỏ đi trên con đường gập ghềnh, nhanh chóng đi vào giữa sườn núi, một vườn thực vật như mía tím xuất hiện trước mắt ba người.