Khóe miệng chậm rãi cong lên một đường khát máu, cái xẻng trong tay Mạc Tinh quét ngang, lắc mình phóng tới tên mặt thẹo đang đứng tại chỗ không bước lên đoạt băng tủy, cái xẻng toát ra khí lạnh như băng, nhanh như tia chớp.
Mặt thẹo vừa thấy Mạc Tinh phóng tới lập tức cười lạnh một tiếng, gã còn chưa tìm nàng mà chính nàng lại muốn chết, gã lập tức khẽ đảo cổ tay, dây thừng thiết trảo gào thét vù vù phóng tới Mạc Tinh, khí thế hung hãn, thủ đoạn cứng rắn.
Vũ khí sắc lạnh vòng quanh uốn cong không kém băng tuyết, Mạc Tinh thấy vậy thì xê dịch hai tay, cái xẻng vừa thu lại, tay phía sau vung tới, một tay bắt được tay công kích của mặt thẹo, hai tay chụp bắt lẫn nhau giữa không trung, nắm chặt lại, một chuỗi tia lửa bắn lên, cùng lúc đó tay cầm xẻng của Mạc Tinh mang theo thiết trảo giống như sét đánh bắn tới suối băng tinh phía sau lưng.
Một tầng băng tinh lập tức nương theo dây thừng bay tới, những nơi nó đi qua đều đông thành sương trắng, xông thẳng vào tên mặt thẹo.
Khuôn mặt tên mặt thẹo biến sắc, lực ở cổ tay lập tức giảm xuống, cổ tay rung lên nhanh như tia chớp ném thiết trảo trong tay rồi lùi lại, hoảng hốt chạy bừa về phía sau.
Phút trước Mạc Tinh đã lách mình ra phía sau, lạnh lùng nhìn mặt thẹo đang cố lùi lại phía sau, tay phải giơ lên…
Răng rắc, không có tiếng vang nhưng tuyệt đối trí mạng, đột nhiên mặt thẹo trợn to mắt, cơ thể cứng ngắc, xương sống nát bấy, tứ chi lập tức vô lực, nhúc nhích một chút cũng không được.
“Băng gia ta không phải người dễ ức hϊếp.” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, thiết huyết mà cực kì vô tình.
Lờinói vừa dứt, Mạc Tinh bắt lấy bả vai tên mặt thẹo, tay nhấc gã ném tới con suối.
“Không…” Mặc dù cơ thể không thể động đậy nhưng mắt có thể nhìn thấy, mặt thẹo thấy mình đang bay tới con suối thìhoảng sợ gào thét kêu lên.
Ầm, mắt thấy tên mặt thẹo sắp rơi vào con suối thì đột nhiên phía trước có một người bay ra, hai người đυ.ng nhau một cái thật mạnh ở trên con suối, đυ.ng vào nhau như vậy khiến cho cả hai không cách nào trở mình mà rơi thẳng xuống dưới, lập tức chắn miệng con suối lại một cách chắc chắn, không chừa lại một khe hở.
Hai người kia đυ.ng phải băng tinh liền biến thành băng, hai người kết lại thành một tượng băng lớn đóng băng trung tâm băng tuyền chưa từng đông hoàn toàn lại. Phút trước băng tinh và băng tủy còn bắn khắp nơi giống như pháo hoa thì lúc này lại yên tĩnh lại.
Thay đổi đột ngột khiến cho tù nhân đang điên cuồng cướp đoạt ngừng lại, lo sợ không yên, ngơ ngác nhìn nhau.
Mạc Tình chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Minh Dạ bên con suối đối diện, người kia là do hắn ném tới, hắn rõ ràng biết nàng đang muốn làm cái gì?
Minh Dạ ở đối diện thấy Mạc Tinh nhìn qua thì nhướng nhẹ hai hàng lông mày, mỉm cười, cũng không nói gì.
Không để ý tới Minh Dạ, Mạc Tinh tận dụng thời cơ, cửa huyệt phong bế chỉ là tạm thời, hai thi thể kia có thể giảm được áp lực phun trào của con suối, thân hình nàng lập tức rung lên đánh về phía con suối kia.
Bốn phía vang lên tiếng nổ lớn, đây quả là muốn chết.
Nàng xoay người một cái rơi xuống bên trong thanh tuyền, quả nhiên như lời Băng Kiếm Vũ, con suối này không kết băng.
Không để ý đến đám tù nhân bên cạnh bờ đang há hốc mồm, Mạc Tinh chậm rãi cúi người lấy đồ vật nàng định lấy, Hàn Chiêu vương là loại người gì nàng rất rõ ràng. Hàn Chiêu vương vẫn luôn dùng thủ đoạn trước sau như một, nàng cũng biết rõ, nếu một ngày nơi quan trọng như thế này rơi vào tay những người khác thì sẽ là uy hϊếp không cần phải nói đối với Hàn Chiêu đại lục, nơi quan trọng như vậy tồn tại, Hàn Chiêu vương sẽ không đặt ở đây, có đôi khi hủy diệt còn tốt hơn rơi vào tay kẻ khác.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Mạc Tinh tiến lại gần bên trong con suối, chụp lấy cái vòng sắt nhỏ có kích thước cỡ cổ tay ở dưới đáy suối, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng.
Màu đỏ trong đôi mắt đen của Mạc Tinh lóe lên, một tay nàng nhấc vòng sắt lên, vận mười phần công lực, dùng hết sức kéo một cái. “Ầm ầm.” Chỉ nghe tiếng vang hết sức nặng nề truyền tới từ mặt băng, toàn bộ mặt băng lập tức xuất hiện nhiều vết rạn nứt.
Thân pháp Mạc Tinh như kiếm, xoay người vọt tới đường lui đã sớm xem xét, mà bên trong khu vực an toàn của nàng là Minh Dạ đã sớm nghiêng người dựa vào phía sau, vẻ mặt hết sức thảnh thơi.
“Mau lui lại…”
“A, măt băng nứt ra rồi…”
“Trời ạ…”
“Ầm!” Trong tiếng kêu sợ hãi của đám tù nhân, một tiếng vang lớn nổ ra, toàn bộ mặt băng to như vậy mà lại ầm một tiếng rồi vỡ vụn ra, chìm xuống phía dưới, những khối băng văng ra khắp nơi, lòng đất không ngừng nổ vang. Sương mù ùa lên dày đặc, toàn bộ thế giới băng tuyết vừa rồi lập tức biến thành mông lung, dường như không nhìn thấy người bên cạnh.