Răng rắc, răng rắc, không quá thời gian hai hơi thở, bốn tù áo xám đang muốn chạy trốn về phía sau ngã nặng nề trên mặt băng thành bốn tượng băng.
Không còn hơi thở, không còn nhúc nhích, tính mạng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mà một người phản ứng nhanh nhất trong năm người vội chặt tay mình rồi xông qua chỗ khác, mặt không còn chút máu lùi trở về, trên mặt băng còn để lại một hình tượng băng như một cánh tay gãy lìa.
Ánh sáng mưa bụi qua đi, mặt băng trong suốt càng óng ánh, tất cả trở nên im lìm, chỉ có bên trên mặt băng óng ánh kia có thêm vài tượng băng với tư thế khác nhau.
Hoang vắng lặng im, chỉ còn lại những tiếng hít thở nặng nề.
Mạc Tinh híp mắt nhìn một màn trước mắt, băng tinh thật lợi hại.
“Ầm”, còn chưa khen ngợi xong thì con suối mới yên tĩnh đột nhiên nổ vang một tiếng, con suối mạnh mẽ lăn mình, lần thứ hai phun ra như pháo hoa nổ, nhưng cái được phun ra lần này là điểm sáng màu trắng.
“Nhanh.” Tiếng kêu to liên tiếp đồng thời vang lên, tiếng xé gió của vũ khí vang lên, đám người mặt thẹo ở phía xa né tránh không biết đi vào từ lúc nào và đám người Lam Lăng đánh tới phía trước vô cùng nhanh chóng, từng sợi dây thừng thiết trảo phá không mà tới, muốn bắt được điểm sáng đang phun ra.
Hai phe tù áo xám, áo lam vọt lên như không muốn sống.
Trong nháy mắt, bốn phía con suối đều là người.
Một lần tay vung lên là một lần bắt được điểm sáng đang bắn tới, Mạc Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua, vật đó có kích thước cỡ móng tay, màu trắng nhuyễn ngọc, ôn nhuận mà mềm mại, không giống như băng tinh lạnh lẽo bén nhọn, cái này là băng tủy mà Băng Kiếm Vũ nói tới sao? Đây là mục tiêu cuối cùng bọn chúng vào sơn động?
“Ầm.” Điểm sáng màu trắng còn chưa hết thì con suối lại nổ vang một tiếng, băng tinh trong suốt nương theo tiếng nổ này bắn ra, bao trùm bốn phương tám hướng.
“Mau lui lại, mau…”
“A…”
Nháy mắt chung quanh đã hỗn loạn, đám tù nhân bên cạnh con suối đại loạn, tất cả nhanh chóng lùi về phía sau, trong lúc nhất thời ngươi đẩy ta đoạt, ai cũng sợ bị rớt lại sẽ biến thành tượng băng vĩnh viễn ở lại chỗ này, tình cảnh này đúng là hỗn loạn.
“Ầm.” Băng tinh còn chưa rơi xuống thì con suối lại vang lên, điểm sáng màu trắng lại lần nữa bay ra, xen lẫn trong đó băng tinh trong suốt.
“Nhanh, nhanh…”
Lúc nãy đám tù nhân còn liều mạng lùi lại thì bây giờ lại nhanh chóng xoay người, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn vọt nhanh tới con suối như cũ, dốc sức liều mạng vì điểm sáng màu trắng kia, biết rất rõ là nguy hiểm nhưng lại không thể không đi, bởi vì nếu lấy thiếu thì chờ đợi bọn họ cũng chỉ có con đường chết.
Điểm sáng màu trắng cùng với băng tinh trong suốt không ngừng phun ra, giống như pháo hoa bắn trong ngày lễ, lần lượt như thế. Đợt trước chưa xong đợt sau lại tới, băng tinh trong suốt giao với băng tủy trắng thuần bay đầy trời, giống như trời đất bị tơ bông mưa bụi vô tận bao phủ, tầng tầng băng khí bốc lên như mộng ảo, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng trong tầng mưa bụi thuần khiết đẹp đẽ này là cảnh tượng như địa ngục ác quỷ.
“A…” Băng tinh dính trên thiết trảo dây thừng, người còn chưa kịp ném đã nhanh chóng bị đông lại thành băng.
“Ngươi…” Một tiếng phẫn nộ còn chưa kịp gào ra đã bị người khác túm tới ngăn trước người biến thành tượng băng, mà người đứng phía sau vẫn vô cảm cướp đoạt băng tủy.
“Khốn kiếp…”
“Con mẹ nó…”
Phút trước vẻ mặt còn vui mừng vì phần của mình đã đủ thì phút sau cái xẻng đã xuyên thấu l*иg ngực từ sau lưng, phút trước rõ ràng đã tránh thoát băng tinh nhưng không ngờ phút sau lại bị một sức mạnh đánh tới, lạnh rét thấu xương.
Màu đỏ của máu tươi từ trên trời rơi xuống, dòng máu nóng hổi chưa kịp rơi xuống đã đông lại thành hạt ngọc tuyết, màu đỏ đẹp đẽ chuyển động bên trên mặt băng trong suốt rồi đông lại, giống như hoa mai xinh đẹp nở rộ trên mặt tuyết vào mùa đông, chói mắt như vậy, nặng nề như thế.
Tuy rằng lúc trước suối băng cũng phun trào nhưng tốc độ phun tuyệt đối không nhanh chóng như vậy, hẵng còn có thời gian để người ta thở dốc, lần này suối băng phun trào thế này, ngay cả một cơ hội cho người thở dốc cũng không có, bởi vậy tranh đoạt càng diễn ra kịch liệt và đẫm máu hơn.
Đoạt không được từ băng tủy thì đoạt từ kẻ thù hoặc đoạt trong tay người cùng phe, giữa sống và chết, không có bất kì cái gì quan trọng hơn sinh mệnh của bản thân.
Phun trào càng dữ dội thì cướp đoạt càng khắc nghiệt.
U lam bích thảo rời khỏi nơi sinh trưởng bốn ngày sẽ héo rũ. Nếu không dùng băng tủy bảo vệ thì dù có nhiều u lam bích thảo hơn nữa cũng không đến được Hàn Chiêu đại lục.
Cầm chặt băng tủy trong tay, cổ tay Mạc Tinh khẽ đảo cái xẻng theo dưới xương sườn xuyên thẳng vào cổ họng tên tù nhân sau lưng muốn cướp băng tủy trong tay nàng. Máu tuôn ra nhỏ xuống mặt băng, yêu dị mà tươi đẹp.