Thần Đèn

Chương 2

Thi đại học ba năm, mà năm năm còn bắt chước nổi một chữ của người khác, tốt lắm, đây chắc chắn không phải là ảo giác, bởi ngày thi đại học chỉ còn cách một trăm ngày thì tôi lại nhặt được một cái đèn thần, còn nghe nói là của tổ tiên truyền xuống.

“Đinh Đinh này, chất lượng bài kiểm tra lần này tra của cậu thế nào vậy?” Lâm Đình Đình ở một bên hỏi, sau không đợi tôi trả lời đã nói “Aiz, chắc lần này điểm không quá kém chứ, ít ra cũng phải xếp thứ 500 trong danh sách của tỉnh.”

Tôi bình tĩnh nói: “Mình chưa đến con số năm trăm.”

Lông mi của Lâm Đình Đình hơi run một chút. “Vậy cậu đứng thứ bao nhiêu?”

Tôi yên lặng, đưa ra một phiếu điểm đỏ tươi, nói: “Một vạn.”

Lông mi của Lâm Đình Đình run rẩy càng kịch liệt, sau đó cô nàng mới cười gượng nói: “Ha ha…Ha ha…”

“Đinh Đinh, Đinh Đinh!” Lâm Đình Đình kêu tên tôi như chuông tan học, ánh mắt run rẩy nhìn ra bên ngoài, “Xem kìa, kim đồng ngọc nữ!”

Tôi ra bên ngoài nhìn lướt qua thì nhìn thấy Trầm Mặc Bạch và Diệp Uyển Di, hai người đi ngang qua cửa sổ phía trước, tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên là một đôi đẹp rạng ngời.

“Lần này Trầm Mặc Bạch tham gia kiểm tra đứng thứ ba toàn tỉnh, nghe nói Thanh Hoa tuyển sinh đã sớm liên hệ với Trầm Mặc Bạch, đến đại học Bắc Kinh cũng gửi lời mời tới, dù sao người ta cũng không phải là Thanh Hoa thì cũng là đại học Bắc Kinh. Thật hâm mộ quá đi..” Lâm Đình Đình hai tay chống má, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ “Người vừa đẹp lại thông minh, ai mà không muốn có bạn trai như vậy chứ. Có thể trở thành kẻ thù của biết bao nữ sinh. Nhưng mà… nếu có bạn trai như vậy, bắt mình trở thành kẻ thù của họ thì mình cũng đồng ý …”

Tôi bình thản nói: “Ảo tưởng.”

“Mình đang mơ mộng đó, sao chứ?” Cô nàng liếc mắt một cái, “Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại … Diệp Uyển Di vĩ đại như vậy, lại thông minh xinh đẹp, còn thật lòng theo đuổi Trần Mặc Bạch ba năm. Cậu nói xem… không lẽ cậu ấy lại thích nam sinh?”

Trầm Mặc Bạch mới không phải đâu…

Tôi cầm lấy túi xách bỏ chạy lấy người, không để ý tới một người hưng phấn như cô ấy.

“Đinh Đinh, không phải là cô thích Trầm Mặc Bạch đấy chứ?” Thần đèn đột nhiên nhảy ra khỏi túi xách, vẻ mặt thâm trầm nhìn bóng dáng Trầm Mặc Bạch ở phía trước, “Tôi nhớ rõ năm đó, Aladdin cũng ngắm nhìn theo công chúa giữa biển người mờ mịt như vậy đấy…”

“Dừng!” Tôi trợn mắt nhìn anh ta, bị nhìn thấu tâm tư quả nhiên là một việc rất khó chịu, “Trở về cây đèn của anh hộ tôi đi.”

Thần đèn yên lặng liếc mắt nhìn tôi một cái rồi biến vào trong túi sách “Cô đối xử với tôi thật hung dữ…không hề tôn trọng một vị thần như tôi…”

Đầu tôi lại đau đau…Thật ra là tôi cũng không nghĩ đến việc dẫn anh ta đến trường, nhưng mà tên thần đèn đó thật sự rất đáng ghét! Kiên trì muốn tìm hiểu về thế giới này, còn nói là nhờ đó sẽ phát hiện ra mong muốn của tôi rồi thỏa mãn cho nguyện vọng đó, nếu không đồng ý thì mỗi ngày anh ta đều ngồi tự kỉ, cùng ôn chuyện xưa với góc tường giống như oan hồn vậy… À không, anh – ta – vốn – là – oan – hồn !

“Được rồi, tôi thích cậu ấy, thì sao chứ!” Tôi cam chịu nói, “Cậu ấy ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, đạo đức tốt, ai lại không thích chứ!”

Tinh thần của thần đèn lập tức tăng lên, “Hay là tôi giúp cô theo đuổi cậu ta nhé!”

Tôi đương nhiên là không thể nào tin tưởng tên kia, “Theo đuổi như thế nào?”

“Cung điện, quân đội, vàng bạc châu báu, một xe mỹ nhân!”

“Anh có thể đi chết được rồi đấy…” Tôi buồn bực nhìn anh ta.

Thần đèn nước mắt rơi đầy mặt: “Cô lại hung dữ với tôi… Aladdin cũng theo đuổi công chúa lnhư thế mà, chẳng lẽ tên kia còn cao giá hơn cả công chúa nữa à?”

Trầm Mặc Bạch mà coi trọng mấy thứ này…mới là lạ !

Rất ít người biết rằng, thực ra Trầm Mặc Bạch và tôi đã từng là hàng xóm, cùng lớn lên ở trong một tiểu khu. Cậu ấy từ nhỏ đã không giống mấy đứa trẻ như chúng tôi, suốt ngày chỉ biết ăn, gây sự với nhau, rồi còn xem đại chiến quái thú mà là học đàn dương cầm, học thư pháp, học tiếng anh… Cậu ấy vĩnh viễn mặc áo sơmi trắng sạch sẽ, đứng ở một thư phòng sáng sủa mà lạnh lùng nhìn ra thế giới náo nhiệt bên ngoài, ánh mắt kia giống như đang nói: “Một đám người phàm tục, các người đều là những kẻ ngốc…” vậy.

Được rồi được rồi, những lời thô tục như vậy, Trầm Mặc Bạch chắc chắn sẽ không nói ra, tất cả ở trên đều là tôi tự bịa ra thôi. Trên thực tế, nếu cậu ấy đứng ở đó thật, tôi cũng sẽ tự biết xấu hổ. Lúc mẹ bắt đầu cho tôi đi nhà trẻ, biết được Trầm Mặc Bạch học ở một trường mẫu giáo song ngữ thì liền bắt tôi đi theo cậu ấy, biến cậu ấy thành tấm gương để học tập. Khi đó tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt, tuy rằng chả thèm để ý đến tôi bao giờ, nhưng cũng không bao giờ bắt nạt tôi, chỉ là đa số thời gian đều không nhìn đến tôi mà thôi…Nếu tôi có dính một người bùn đất trở về thì cậu ấy cũng chỉ lẳng lặng nhìn tôi một lúc lâu, sau đó yên lặng lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra giúp tôi lau mặt.

Đáng tiếc là cậu ấy rất ít khi nói chuyện với tôi, thế nên tâm sự thì lại càng miễn bàn. Nhưng cũng may mắn là cậu ấy nói không nhiều lắm, bởi vì Trầm Mặc Bạch vốn ít nói, nhưng đã nói là vô cùng tâm ý…

Tôi còn nhở rõ, vào lần kiểm tra giữa kỳ cách đây không lâu, tôi mặt dày ôm tài liệu ôn tập đến nhờ cậu ấy giúp đỡ, kết quả là tôi đang làm dở thì lại lôi truyện tranh ra đọc… Cậu ấy tịch thu quyển truyện trong tay tôi, rồi đứng trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi mặc kệ cậu lãng phí thời gian của bản thân, nhưng cậu cũng có thể đừng lãng phí thời gian của người khác được chứ?”

Tôi chạy trối chết về nhà, mặc nước mắt nước mũi chảy tèm lem mà làm bài tập, vô cùng khốn khổ mới có thể thi đậu vào trường trung học trọng điểm của tỉnh, cậu ấy ở ban chuyên, còn tôi ở bạn 13, suốt ba năm, số lần nói chuyện thậm chí có thể đếm được bằng một bàn tay. Nói thì ít nhưng thực ra gặp mặt cũng không ít lần, bởi vì bất kể là giữa bao nhiêu người đi nữa, cậu ấy vẫn luôn phát sáng, luôn dễ dàng nhận ra, còn cái gọi là gặp mặt thì đều chỉ là tôi nhìn thấy cậu ấy, còn cậu ấy không thấy tôi.

Mở đề ôn tập ra, tôi thở dài, lại không làm nổi nữa rồi.

“Cuối cùng là thằng nhóc đó thích cái gì vậy?” Thần đèn có vẻ như còn phiền não hơn cả tôi, “Làm cách nào để cho nó thích cô đây? Mà này, tôi có mũi tên của thần tình ái, hay dùng nó để bắn vào cậu nhóc kia, cô xem có được không?”

“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu, “Cái này không phải là “thích” thật sự, nếu vậy thì tôi cần làm gì?”

“Có thể là cậu ta chưa có cơ hội để hiểu hết về cô, nếu như cậu ấy đã hiểu rồi, biết đâu lại thích cô thì sao!” Thần đèn nói.

Tôi hạ mí mắt nhìn anh ta, “Thật chứ? Anh thật sự cảm thấy rằng cậu ấy chỉ cần hiểu tôi thì sẽ thích tôi ư?”

“Đúng, chính là như vậy!” Thần đèn nhìn trần nhà vẻ không thành thật, “Cho nên cô chỉ cần ước một cái thôi , chỉ cần như vậy là tôi có thể tạo ra cơ hội để hai người ở chung rồi! ”

“Coi như hết…” Thần đèn hoàn toàn không biết thời gian tôi và Trầm Mặc Bạch ở chung là bao lâu, cậu ấy biết về tôi bao nhiêu, còn thể hiện ra bao nhiêu vẻ ghét bỏ nữa…

“Cô không được khinh địch, không được dễ dàng từ bỏ!” Thần đèn nóng nảy. Mà thái độ này chắc chắn là còn cách xa thứ được gọi là “ma thần”, biến sự chuyên nghiệp của người khác thành của mình, đây chính là chủ nghĩa tinh thần quốc tế mới đúng! Bạch Cầu Ân(*) còn chẳng nhiệt tình được bằng anh ta!

“Không bằng anh làm phép cho tôi và cậu ấy đậu vào chung trường đại học luôn đi!” Tôi thở dài, khoát khoát tay.

Tôi đột nhiên ý thức được…Có lẽ điều đó thực sự có thể….Đúng rồi, đây là ước nguyện thứ nhất của tôi! Thế là tôi quát lên một tiếng lớn: “Tôi muốn vào đại học Bắc Đại, Thanh Hoa!”

Mẹ tôi quát lớn ở bên ngoài: “Con ranh kia, con lại mộng tưởng hão huyền nữa hả! Có thể đậu đã là tốt lắm rồi! Đi ôn tập nhanh đi!”

Tôi lau mồ hôi, bình tĩnh, bình tĩnh.

Thần đèn kích động nói: “Nguyện vọng một của cô là Bắc Đại Thanh Hoa phải không? Nó nằm ở đâu vậy?”

Tôi tiếp tục lau mồ hôi, dùng 3 phút để giải thích với thần đèn rằng đây là 2 trường đại học chứ không phải là một khu nhà… Thần đèn lại mơ hồ, “Vậy rốt cuộc là cô muốn vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh?”

Quyết định của Trầm Mặc Bạch chính là lựa chọn của tôi… Thần đèn vỗ vỗ vai tôi, thấu hiểu: “Cô nhớ ngày mai hỏi cậu ta một câu đấy!”

Thật ra là Thanh Hoa hay Bắc Kinh đều không quan trọng, chủ yếu là đều vì Trầm Mặc Bạch thôi…

Tâm tư trong lòng cứ loạn cả lên, ngày mai khi gặp Trầm Mặc Bạch thì nên chỉnh lại ánh mắt của bản thân như thế nào đây, nếu cậu ấy thấy ánh mắt của tôi thì cũng sẽ phiền phức lắm.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói cậu ấy lạnh nhạt. Diệp Uyển Di đứng bên cạnh mỉm cười nhìn tôi, mặc dù cô ta ôn hòa tươi cười nhưng dáng vẻ lại rất cao ngạo. Thần đèn sau lưng tôi hỏi: “Cô có muốn giải quyết cô ả tình địch này luôn không? Cô ta rất nguy hiểm đấy nhé! Cô xem, người ta cao hơn cô, xinh đẹp hơn, thông minh hơn…”

“Câm miệng!” Tôi thét lên. Hừ hừ, không thể nhịn được nữa.

Hai người trước mặt lập tức đần ra.

“Ahaha…haha…” Tôi gãi đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, “Ý tớ là, thời tiết hôm nay thật là tốt đó nha…”

Lông mày Trầm Mặc Bạch co giật một chút, cậu ấy quay sang Diệp Uyển Di: “Cậu tới văn phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ sang sau.”

Diệp Uyển Di lại liếc tôi một cái rồi mới chịu đi.

Sau đó Trầm Mặc Bạch mới quét mắt nhìn tôi: “Đinh Đinh, cậu tìm tớ có việc gì?” Tôi cảm thấy dường như mình đã cảm động đến chảy nước mắt. Cậu ấy còn nhớ tên tôi…Tôi còn cho là trong mắt cậu ấy, tôi chỉ là một người qua đường, hóa ra là còn nhớ lúc nhỏ tôi đã từng học chung với cậu ấy…

“Không có việc gì không có việc gì…lần này chắc cậu làm bài kiểm tra không có lỗi sai nhỉ…” Tôi lúng ta lúng túng nói.

“Cho nên?” Cậu ấy đúng là nói chuyện cũng quyết không chừa một con đường sống cho người khác…

“Việc này…Cậu quyết định chọn trường đại học nào?” Tôi cúi đầu hỏi.

“Cậu hỏi cái này để làm gì?” Cậu ấy nhíu mày, nghi hoặc nhìn tôi.

Nếu tôi nói, “Tớ sẽ đăng kí cùng trường với cậu.” Không biết cậu ấy có cười lạnh, mỉa mai, châm biếm, cười nhạo tôi không? Tôi cũng không biết chính bản thân lúc ấy nghĩ gì, lúc đó lại đột nhiên to gan nói lời thật lòng ra.

“Tớ chỉ muốn tham khảo lựa chọn của cậu một chút thôi.” Trên thực tế, lý do này còn tốt hơn mấy lý do khác… Ai không biết còn tưởng tôi cũng đứng trong top ba của cuộc thi tỉnh nữa cũng không chừng…

Chân mày Trầm Mặc Bạch co rút một chút, nói: “Cậu lần này đứng vị thứ hơn ba ngàn?”

Tôi cười: “Haha, cậu cũng biết sao?” Kỳ lạ, làm sao cậu ấy biết được?

“Tớ sẽ đăng ký đại học Bắc Kinh.” Cậu ấy nói.

“Ừ, tớ cũng thấy đại học Bắc Kinh là lựa chọn tốt.” Tôi tự nhiên nói tiếp.

Rồi ngoài dự kiến của tôi, cậu ấy không cười nhạo, châm biếm, mỉa mai, cười lạnh, mà lại thản nhiên nói một câu: “Cố lên.” Thật ra là chỉ có không cười mà thôi…

Trong lòng tôi lệ tuôn ào ào, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, phất tay với cậu ấy nói: “Hẹn gặp lại, cậu cũng cố lên nhé!”

Thần đèn nói: “Tốt lắm! Đại học bắc Kinh! Cuối cùng cũng quyết định rồi!” Sau đó anh ta lại liếc mắt đánh giá tôi một cái, nói: “Tôi nghĩ, đến lúc tuyển sinh thì nhanh ra tay trước, đổi nhanh đầu óc của cô…”

Tôi cảm thấy trong lúc anh ta hoàn thành sứ mệnh, tôi vẫn phải tiếp tục nhốt anh ta trong cái đèn tối đen của anh ta mới được.

Bạch Cầu Ân: (1890-1939) Chiến Sĩ chủ nghĩa quốc tế. Là đảng viên đảng Cộng Sản Canada, nổi tiếng là bác sĩ khoa ngoại. Anh là người rất có trách nhiệm với công việc, nhiệt tình với đồng chí lẫn nhân dân, cống hiến rất lớn cho sự nghiệp giải phóng Trung Quốc. Lúc ở tiền tuyến, anh lây độc của thương binh trong lúc cứu giúp người khác, vì thế đã hi sinh mình vì nhiệm vụ. Sau này người Trung Quốc thường lấy anh ra làm tấm gương cho việc nhiệt tình với công việc của bản thân đến quên mình (nguồn: Cidian.911tra.com)