Thần Đèn

Chương 1

Có lẽ tôi nên miêu tả vị thần đèn này một chút, sau đó mọi người sẽ hiểu tại sao tôi không đưa ra yêu cầu gì với anh ta. Nói theo khách quan, thần đèn này vẫn có vẻ phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại, nhìn qua giống con lai, da thịt màu mật ong, ngũ quan rõ ràng, tuổi trẻ đẹp trai, tóc nâu xoăn, hình như anh ta không thể kiên nhẫn thêm nữa nên thúc giục tôi hứa nguyện. Tôi lại nhìn thoáng qua quần áo trên người anh ta, ánh vàng rực rỡ, nạm vàng khắc ngọc, chỉ có điều nửa người dưới hóa thành làn khói lui vào trong cây đèn, vẻ ngoài của anh ta mười phần mười giống như nhà giàu mới nổi, lại kết hợp với phát ngôn của anh ta, nếu tôi phải sử dụng một từ ngữ để hình dung anh ta, thì phải là----ngốc nghếch, nếu phải thêm 2 chữ, thì phải là -- không đáng tin.

"Ha ha!" tôi cười gượng 2 tiếng, khéo léo từ chối "cảm ơn anh, không cần đâu." Anh ta biến sắc, hai mắt cẩn thận đánh giá tôi, sau lại vừa lòng: "Không hổ là đời sau của Aladin, kế thừa bản tính không cầu danh lợi của cậu ta, phẩm chất tự lực cánh sinh tốt đẹp. Anh ta liếc mắt bốn phía, hỏi: "Phòng cô ở cũng quá nhỏ, có thật là cô không cần ta cho cô 1 tòa cung điện không?"

Tôi hít một hơi lạnh, kiên quyết nói: "Thật... Không cần đâu!"

Nhà của tôi nằm ở trung tâm khu phố, tuy chỉ có 100 mét vuông nho nhỏ nhưng nếu anh ta biến nơi này thành cung điện... Tôi cũng không muốn nhà mình trỏ thành nơi đầu tiên bị cưỡng chế đâu, việc này thật giống như muốn đòi mạng người ta luôn ấy.....

"Vậy..." Anh ta quả thật làm tận chức trách của 1 vị thần đèn, nhìn kỹ 2 mắt tôi, còn nói: "Có muốn ta biến cô trở nên xinh đẹp một chút, trở nên đầy đặn một chút không?" Anh ta không thể che giấu ánh mắt hèn mọn khi nhìn qua ngực tôi.

Mẹ tôi ở ngoài phòng khách kêu lên: "Đinh Đinh, con đứng trong phòng lầm bầm cái gì đấy?! Nhanh ra ăn cơm thôi!!"

Tôi quay đầu kêu lên một tiếng: "Con đang học, con ra ngay đây!" Sau đó tôi quay đầu nói với Thần Đèn: “Anh cứ nghỉ ngơi trước đi, bây giờ cuộc sống của tôi đang rất tốt đẹp, chưa cần giúp gì cả!" Sau đó tôi buông đèn xuống, quay người đi ra ngoài.

Trước mắt đầu của tôi đâu thể tỉnh táo nổi chứ, chuyện xảy ra trước mắt chắc là do tôi tập trung ôn thi quá đà nên mới sinh ra ảo giác vậy thôi, tôi biết tổ tiên của chúng tôi di dân tới từ Ả Rập, nghe nói còn là cái gì mà hoàng tử Ả Rập lưu vong nữa cơ, nhưng mà Aladdin...Không đúng, Aladdin chỉ là sự tưởng tượng của dân gian tạo ra mà thôi!

Tôi cảm thấy 1 góc áo bị kéo lại nên đành dừng chân. Thần Đèn tủi thân nói: “Thật là cô không muốn tôi giúp gì sao? Suy nghĩ chút đi mà, cô cần đó..."

Tôi đẩy mạnh tên nhân viên tiếp thị kia, thật ra anh ta chính là hàng khuyến mãi của cái đèn, mua một tặng một đúng không?! Tôi muốn vỗ tay an ủi anh ta nhưng lại nhớ đây là cây đèn của ông ngoại...Vì thế dừng lại ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh cứ nghỉ ngơi đi đã, tôi nghĩ xong sẽ nói với anh!"

Anh ta lập tức hớn hở, vụt một cái đã biến vào trong cây đèn...

Lúc ăn cơm, tôi hỏi mẹ: "Mẹ, mấy thứ kia thật muốn bán hả mẹ? Phải bán đi sao? Thực ra bên trong nó cũng đã lỗi thời đâu?"

"Mẹ cũng hiểu là không bán được... Mấy món kia đều do ba con mang từ nhà tổ đưa về, một vài thứ là của ông nội con, còn vài thứ là của bà nội con, lỗi thời thì chưa nói tới, nhưng mẹ thấy bán đồng nát cũng chả được bao nhiêu, tìm người giám định chỉ tổ mất thêm tiền, thôi thì theo mẹ thấy thì cứ ném hết đi, để đấy chi cho chật nhà ...." Mẹ bắt đầu lải nhải.

Tôi vội vàng cắt ngang lời mẹ: "Con giữ lại một thứ được không?"

"Cái gì vậy?" Mẹ tôi khó hiểu hỏi: "Giữ 1 thứ thì tùy con, nhưng còn lại phải ném hết đi. Hai năm trước mẹ đã bàn với ba con rồi, dù phải vay tiền cũng phải mua nhà, ấy thế mà ba con lại cứ chẳng chịu nghe..."

Không biết có thể nói với Thần Đèn làm cho mẹ bớt lải nhải một chút không nhỉ...

Ăn cơm chiều xong, tôi trở về phòng mình thì liền nhìn thấy Thần Đèn đang nghiên cứu cái laptop của tôi từ mọi góc độ, thấy tôi đi vào, anh ta tỏ ra vẻ ngây thơ hỏi tôi: "Đây là cái gì?"

Tôi toát mồ hôi---đây không phải là ảo giác, tên Thần Đèn này là có thật, không phải ảo giác, tên Thần Đèn này rất là ngốc! Tôi cực kỳ nghi ngờ, nếu anh ta muốn khiến cho bộ ngực của tôi trở nên đầy đặn một chút thì có khi anh ta lại trực tiếp cho tôi đeo hai quả bóng rổ chưa biết chừng..

Vị tổ tiên vĩ đại Aladdin..Aladdin, nhất định đã bị tên Thần Đèn kia hãm hại, cho nên mới không đánh thức anh ta dậy nữa, cũng không nói cho hậu nhân của mình biết còn có vị thần đèn như vậy tồn tại trên đời, vì như thế chính là giúp cho con cháu đời sau tránh đi được việc chịu khổ vì bị hãm hại... Tôi không nói nên lời, tự dưng đi lau cái đèn vàng kia chi không biết...

Tôi ngồi xuống bàn máy tính, thở dài hỏi anh ta: "Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?"

"Tôi quên tên mình rồi, cô cứ gọi là Thần Đen cũng được." Anh ta vui sướиɠ nói: "Cô nghĩ ra điều ước chưa?"

Nghi vấn trong đầu tôi từ từ rõ ràng...Vì sao anh ta cứ phải ép tôi ước nguyện, cứ như là ước cho anh ta chứ không phải ước cho tôi vậy?

"Có thật anh đúng là không gì không làm được không? Ước cái gì cũng được à?” Tôi nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên!" Anh ta đắc ý gật đầu, "Điều ước của loài người các cô đơn giản nhất chính là quyền lực và phú quý, mấy thứ này tôi đều có thể làm cho cô! Nói đi, cô muốn bao nhiêu vàng, bao nhiêu đất?"

"Anh có thể nghịch chuyển địa cầu không? Có thể quay ngược thời gian không?” Tôi thật tình hỏi anh ta.

Anh ta gãi đầu, vẻ mặt hơi: "Tôi chưa thử bao giờ, chưa có ai ước như thế bao giờ cả, hay là tôi cứ thử xem nhé? Nhưng mà chắc là... không được..."

"Thôi thôi!" Tôi khoát tay, "Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, đúng rồi, anh vẫn luôn ở trong đó à, không đi ra được à?"

Mặt Thần Đèn thoắt cái đỏ lên, "Chuyện này.... Thật ra là do tôi không muốn đi ra chứ không phải là không ra được."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Tôi đau lòng nhìn anh ta, đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, "Nói thực bây giờ tôi chỉ muốn đọc nhiều sách, tiền tài vật chất tạm thời không cần, anh cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ...Anh có thể chui vào không, để mẹ tôi thấy anh thì bà ấy sẽ hoảng lên mất!" Làm mẹ nghĩ đến con gái của mình chung sống cùng đàn ông, chỉ sợ bà bóp chết tôi cho tôi sớm siêu sinh mất.

"Cô yên tâm đi!" Thần Đèn mỉm cười nói,"Trừ cô ra thì người khác không nhìn thấy, cũng không nghe thấy tiếng của tôi đâu!"

Tôi ấn huyệt thái dương, vấn đề là tôi cũng chẳng muốn thấy anh ta đó!---"Bây giờ tôi muốn ôn tập, anh ở đây sẽ ảnh hưởng tới tôi, mau trở về cây đèn... đèn thần của anh đi!"

"À..." Thần Đèn tủi thân gật đầu, yên lặng rụt trở về.