Ông nói đến đây thì tức quá mà ho khan. Tiểu Yên vội vàng chạy lên dìu. Cô vừa khóc vừa nói: "Phụ thân, xin người bớt nóng giận,kẻo tổn hại thân thể. Con biết con đối đầu với Thái Tử là sai. Nhưng việc con làm là đúng, Con chưa từng hối hận việc mình đã làm ra. Huynh ấy không đáng phải bị sỉ nhục như vậy!"
Ông nghe đến đây thì càng tức thêm, nhưng giọng nói thì đã dịu đi phần nào, ông nói: "Ôi đứa con gái ngốc này của ta! Việc con làm là đúng, ta cũng cảm thấy rất tự hào về con. Nhưng con động ai không động, lại động đến Thái Tử làm gì, hắn sau này sẽ là vua của một nước. Con lại dạy dỗ hắn trước mặt các văn võ bá quan như vậy, chẳng phải là thay phụ thân khiêu chiến với hắn rồi hay sao? Hơn nữa, tên tiểu tử kia cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, bị sỉ nhục hay trêu đùa một chút thì đã làm sao? Cũng may, hắn nghĩ con vẫn là trẻ con. Nhưng vẫn phải đề phòng thì hơn, tâm địa của những bậc Đế vương rất khó đoán. Nếu hắn trở mặt, sợ là ta cũng sẽ không bảo vệ được con chứ đừng nói đến tên tiểu tử này! Diệp gia trên dưới 209 mạng người cũng sẽ vì việc con bảo vệ nó mà oan mạng!"Diệp Yên hơi ấm ức, toan định nói gì đó thì bị Phong Vũ nắm tay áo kéo lại, cậu nhẹ nhàng lắc đầu tỏ ý không sao thì cô mới ngưng.
Nhị phu nhân đứng yên lặng gần đó bây giờ lại bắt đầu dùng giọng điệu cợt nhả lên tiếng: "Hóa ra Diệp đại tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời trong mắt mọi người lại là người như thế này, đúng là mẹ nào con nấy mà, hôm nay cuối cùng ta cũng đã được mở mang tầm mắt, thật không ngờ đó nha!"
Đại phu nhân lên tiếng: "Ngươi thì biết cái gì mà dám lên tiếng ở đây. Tất cả đều là tại cái tên ăn mày rách rưới này đã dạy hư con ta, sao ngươi không xem lại thằng nghịch tử của mình đã làm những gì? Đánh bạn mắng thầy, không phép không tắc mà còn dám nói con ta, nực cười!"
Vương nhị phu nhân nghe xong thì cứng họng, chỉ biết trợn mắt lên ú ớ. Sau đó bà ta lại khóc lóc kể khổ với Diệp lão gia: "Lão gia! Chàng xem kìa! Tỷ tỷ mắng thϊếp , từ ngày thϊếp về Diệp gia này đã phải chịu bất công, bị người ta nói ra nói vào thì cũng thôi đi. Hài tử của thϊếp là nam nhi. Nó quậy phá nghịch ngợm cũng là chuyện thường tình, ít ra nó cũng không làm tổn hại đến danh tiếng của chàng và cả Diệp gia. Không như đứa con gái ngoan của chàng!"
Ông lão nghe xong thì càng trở nên nóng vội, liền lớn tiếng quát hai người vợ của mình: "Hai người có thôi đi không! Việc nhà đã rối rắm lắm rồi mà còn ở đó cãi nhau. Còn bà nữa Lệ Mai, ta thấy Phượng Thuý nói rất đúng, bà mặc dù là nhị phu nhân. Nhưng ta đã để bà thua thiệt với người ngoài lần nào chưa? Bà còn dám nói ta bất công? Nếu năm đó ta không lấy bà, chắc giờ bà vẫn còn là một tú nữ tầm thường trong lầu xanh, chẳng ai để ý chứ đừng nói đến chuyện được ăn ngon mặc đẹp như bây giờ!"
**/Mở khóa tên nhân vật ( vừa cũ vừa mới) /*******
* Ngu Phượng Thúy: là đại phu nhân của Diệp gia, mẹ của Diệp Yên
*Diệp Thời: Là một vị quan văn lớn trong triều. Lão gia của Diệp phủ, cha của Diệp Yên.* Vương Lệ Mai: Nhị phu nhân Diệp phủ, được Diệp Thời thu nhận từ trong Lầu Xanh, nhan sắc xinh đẹp nhưng hay xỉa xói, coi thường người khác. Chỉ nịnh nọt mỗi Phùng Thời...
* Diệp Hoài Nghĩa: Đệ đệ cùng cha khác mẹ với Diệp Yên, con của Vương Lệ Mai
Sau đó ông quay sang đại phu nhân, trách: "Còn bà nữa Phượng Thuý! Bà với Lệ Mai về nhà này cũng đã hơn hai mươi năm rồi, hơn nữa bà còn là vợ cả, sao cứ thích hơn thua so đo vậy? Bây giờ, điều cần làm nhất chính là khiến Thái Tử không ghi thù gia đình chúng ta chứ không phải đứng đây hơn thua lẫn nhau!"