Trong đó có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới vỗ bàn nói, “Chú nhỏ đẹp trai của Tạ Cảnh! Tôi vẫn còn nhớ chú, lần trước chú còn mang giấy tập huấn tới cho cậu ấy!”
Giản Minh Chu nhìn Tạ Cảnh bên cạnh, ánh mắt muốn hỏi: Bạn của cậu hả?
Tạ Cảnh ôm đầu ngồi bên cạnh, “Nghê Nhiên.”
Giản Minh Chu gật gật đầu, nói, “Xin chào.”
Nghê Nhiên thực sự thích khuôn mặt của anh, cảm thấy rất có lợi cho mắt của mình.
Cô đặc biệt kích động, “Này chú nhỏ, không đúng, nên gọi là ‘anh’ hay là ‘chú nhỏ’? Anh...”
“Chú nhỏ.” Tạ Cảnh đột nhiên mở miệng, “Mắt tôi hơi đau.”
Giản Minh Chu liền quay qua, “Sao thế?”
“Có thể là bị thứ dơ bẩn rơi vào, tôi đi tìm thuốc nhỏ mắt.” Tạ Cảnh nói rồi đứng dậy.
Giản Minh Chu không yên tâm về cậu, chào Nghê Nhiên rồi đi theo cậu, “Tôi đi cùng cậu.”
“Cảm ơn chú nhỏ.”
Hai người ra khỏi phòng khách tìm Hà Tập lấy thuốc nhỏ mắt, Hà Tập còn bận việc nên sau khi hỏi thăm Tạ Cảnh không có vấn đề gì lớn thì rời đi.
Trong sảnh phụ, Tạ Cảnh dơ tay nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Cậu ngửa cổ lên, yết hầu chuyển động. Cậu nhỏ thuốc xong thì cúi xuống chớp chớp mắt, lông mi ướt đẫm.
Giản Minh Chu nghiêng người qua xem, “Còn đau không?”
Lông mi cậu khẽ động, Tạ Cảnh đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt chạm nhau ở khoảng cách rất gần, đồng tử đen láy nhìn thẳng vào đáy mắt Giản Minh Chu.
Nhìn nhau hai giây, Tạ Cảnh đột nhiên cười, “Đúng rồi chú nhỏ, Nghê Nhiên là người lần trước hỏi tôi chuyện chú đã có bạn gái chưa.”
Giản Minh Chu không kịp đề phòng, nghe xong ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên là: Không phải người cùng sở thích.
Nếu là em gái của Hà Tập, khẳng định sẽ hỏi anh có bạn trai chưa.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tạ Cảnh hỏi.
Giản Minh Chu tỉnh táo lại, trong chuyện tình cảm anh ngây thơ một cách khó hiểu, chỉ có thể tận lực tỏ ra bình tĩnh.
“Không có gì, tôi cũng không có suy nghĩ đấy.”
Tạ Cảnh chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng an ủi anh, “Ừ, Nghê Nhiên cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“...” Giản Minh Chu.
Vậy nói với anh làm gì, đùa anh hả!
Nhỏ thuốc nhỏ mắt xong, Tạ Cảnh và Giản Minh Chu cùng nhau đi về phòng khách.
Gần tới giờ trưa, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.
Khách mời cũng đều tụ tập lại, náo nhiệt vây quanh bàn thành một vòng, Hà Tập ngồi ở chính giữa.
Cậu ta nâng ly, “Hoan nghênh mọi người tới tham gia đại thọ lần thứ 21 của tôi!”
Một đám người cũng nâng ly nói: “Phúc như Đông Hải!”
Giản Minh Chu chỉ tay nói với Tạ Cảnh, “Nhìn xem, đại thọ của người hơn 20 tuổi.”
Tạ Cảnh, “...”
Lần nâng ly không hợp thời đại kết thúc.
Giản Minh Chu nhìn bốn phía một lượt, nghiêng đầu hỏi, “Sao không thấy bánh sinh nhật vậy?”
Tạ Cảnh không nói chuyện, Hà Ngọc ở bên cạnh ló đầu ra:
“Đã bảo anh họ đi lấy rồi, nhưng mà anh họ vô dụng còn chưa đến.”
“...” Giản Minh Chu khen ngợi, “Nhà em nhiều anh em thật đấy.”
Hà Ngọc ngại ngùng, “Hì hì!”
Hà Tập không quan tâm thành viên trong nhà còn chưa về kia, trực tiếp để mọi người ăn trước đã.
Khắp nơi đều là sự náo nhiệt, Giản Minh Chu đang cúi đầu ăn pizza thì cửa biệt thự vang lên tiếng gõ.
“Cộc, cộc, cộc!” ba tiếng.
Sự trang trọng pha chút thiết kế làm màu suýt chút thì bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo.
Vẫn là Chu Húc Dương ở gần cửa nhất nghe thấy đứng dậy đi mở cửa, “Hà Tập, bánh sinh nhật và anh họ cậu tới rồi.”
Cậu ta nói rồi mở cửa ra.
Giản Minh Chu ngậm pizza ngẩng đầu lên nhìn.
Cửa mở, người bước vào ăn mặc lịch sự, cầm theo một hộp bánh sinh nhật lớn, kèm theo một câu tiếng Anh mượt mà, “Hey~small yi, happybirth...”
Ánh mắt hai người xuyên qua đám đông, chạm nhau trên không trung.
Tay Giản Minh Chu suýt chút nữa thì không giữ nổi miếng pizza.
Gặp quỷ rồi, đây còn không phải Tổng biên tập Văn học Hà Lộ Thần sao?