Nhỏ Loli Này Đã Từng Là Luân Hồi Giả Mạnh Nhất Không Gian Luân Hồi

Chương 42: Không được động tay động chân

Ngoại hình của Hino Haruka cũng tương đối nổi bật, gương mặt trắng nõn mịn màng, cô ta mặc một bộ yukata vàng nhạt có hình hoa anh đào phía trên, mái tóc vàng nhạt xõa tự nhiên, trông rất có sức sống.

“Phòng mấy đứa ở đâu, về phòng nào.” Hino Haruka thản nhiên nói.

Izumi Shirayuki đã nổi hứng tò mò nên không hề phản đối, trực tiếp dẫn Hino Haruka đến phòng của cô nàng.

Tsukuyomi Ruri nhìn hai người rời đi rồi nói với Fujiwara Misa: “Hãy tin em, chuyện ma ám sẽ sớm được giải quyết, chị cũng sẽ có lại nhiều khách hàng, không cần phải nhẫn nhục với bất kỳ ai.”

Fujiwara Misa giật mình.

Ngay cả học sinh tiểu học cũng nhìn ra sự quẫn bách của cô ư?

Fujiwara Misa cắn môi dưới, nói: “Cảm ơn em đã an ủi chị, ngoài ra tiểu thư Hino có chút kỳ lạ, cô ấy đi cùng tiểu thư Izumi có thể xảy ra vài chuyện kỳ cục, em nhớ nhắc nhở tiểu thư Izumi.”

“Chuyện kỳ cục là chuyện gì?” Tsukuyomi Ruri nghiêng đầu hỏi.

“Ưʍ...” Fujiwara Misa không biết nên nói gì nên suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Em cứ chuyển lời của chị cho tiểu thư Izumi, em ấy sẽ hiểu thôi.”

“Vâng.” Tsukuyomi Ruri không nói gì nữa.

Thật ra thì cô cũng đoán được phần nào chuyện kỳ cục là chuyện gì, cô chỉ là muốn tìm hiểu xem nó đã đạt đến mức độ nào rồi, nhưng tiểu thư Fujiwara xấu hổ không muốn nói thì cô cũng không hỏi nhiều.

Quay người lại, Tsukuyomi Ruri nhanh chóng trở về phòng dành cho khách.

Izumi Shirayuki đang tiếp tục ăn hộp cơm còn phân nửa lúc nãy, Hino Haruka nhàn nhã ngồi bên cạnh và trò chuyện với Izumi Shirayuki.

Sau khi Tsukuyomi Ruri quay lại, Hino Haruka nhìn về phía Tsukuyomi Ruri với ánh mắt làm người khác khó hiểu và nói: “Này em gái, chị đút cơm cho em ăn được không?”

“Không cần.” Tsukuyomi Ruri quyết đoán từ chối.

Thông qua tình huống của Fujiwara Misa, cô có thể đoán được Hino Haruka không phải một người đáng tin cậy.

Trở lại chỗ ngồi của chính mình, Tsukuyomi Ruri nhìn xuống đồ ăn rồi hỏi Izumi Shirayuki: “Tiền bối, hộp cơm của em không có ai chạm vào chứ?”

“Không có.” Izumi Shirayuki trả lời.

Sau đó Tsukuyomi Ruri mới yên tâm cầm lấy ăn tiếp.

Hino Haruka không vui: “Em hoài nghi nhân phẩm của chị à? Em cảm thấy chị động vào hộp cơm của em? Chị động vào nó để làm gì?”

Tsukuyomi Ruri không nói gì, nhét thức ăn đầy miệng.

Izumi Shirayuki lập tức chuyển chủ đề: “Tiểu thư Hino, cái ly trong căn phòng lúc nãy tại sao lại bị rớt vỡ?”

“Bởi vì trong lúc chị với tiểu thư Fujiwara đùa giỡn đã sơ ý đυ.ng vào cái bàn, làm ly rớt xuống, chuyện này cũng không có gì đáng để ý.” Hino Haruka nói.

“Thực sự không có vì lý do gì đặc biệt hả?” Izumi Shirayuki hỏi.

“Không có.” Hino Haruka lắc đầu.

Tuy nói vậy nhưng Izumi Shirayuki vẫn định tiếp tục tra hỏi. Là hội trưởng của CLB Thần Bí, cô có khả năng quan sát khá nhạy bén, trước đó cô cũng phát hiện trạng thái của Fujiwara Misa không ổn lắm, chuyện này nhất định có liên quan đến Hino Haruka.

Nói cách khác, giữa Hino Haruka và Fujiwara Misa chắc chắn không phải đùa giỡn bình thường.

Điện thoại của Izumi Shirayuki đúng lúc vang lên, cô mở ra nhìn thì lại phát hiện là tin nhắn do Tsukuyomi Ruri gửi đến.

“Tiểu thư Fujiwara nói tiểu thư Hino đã làm những chuyện kỳ cục với chị ấy, cụ thể là chuyện gì thì chị ấy cũng không nói rõ, chỉ là nhờ em nói cho chị biết, chị ấy nói chị có thể hiểu được.”

Nhìn thấy tin nhắn như vậy làm ISO suy tư một lúc, sau đó Hino Haruka đến gần thì tắt đi, không cho cô ta nhìn thấy tin nhắn.

Hino Haruka không nhìn thấy gì nên tùy ý nói: “Hình như mấy đứa ngủ cả buổi chiều, buổi tối mới thức dậy? Tại sao vậy?”

Izumi Shirayuki cũng không hề giấu diếm: “Bọn em muốn điều tra về vụ bị ma ám ở nơi này.”

Hino Haruka kinh ngạc hỏi: “Mấy đứa tới đây vì muốn điều tra chuyện này?”

“Không phải, bọn em đi tới nơi này mới biết được có tin đồn ma ám, bởi vì tò mò nên muốn biết thêm thôi.” Izumi Shirayuki lắc đầu trả lời.

“Thì ra là vậy.” Hino Haruka cười nói: “Mấy đứa không cần lo lắng về thứ ma quỷ gì đó, dù sao mấy đứa cũng là những cô gái dễ thương, chị nghĩ dù ma có tồn tại cũng không đến hù dọa mấy đứa đâu.”

Câu này giống như một câu an ủi bình thường.

Lúc này Tsukuyomi Ruri mở lời: “Tiểu thư Hino, chị nghĩ sao về vụ việc bị ma ám?”

Hino Haruka lười biếng nằm ở một bên: “Không gì cả, trên thế giới sao lại tồn tại ma quỷ được? Cho nên chị vẫn thường xuyên đến đây.”

Lúc này Izumi Shirayuki cũng đã ăn xong hộp cơm, cô lấy giấy bút ra và nói: “Em còn muốn hỏi vài thứ về vụ ma ám, nếu không có gì bất tiện thì tiểu thư Hino có thể trả lời vài câu nhỉ?”

“Được thôi.” Hino Haruka không có ý định từ chối.

Đương nhiên cô ta không từ chối bởi vì đối phương là một cô gái dễ thương.

Không lâu sau Tsukuyomi Ruri cũng ăn xong hộp cơm, cô cầm lấy nó và hộp cơm của Izumi Shirayuki đem ra ngoài vứt vào thùng rác.

Lúc cô quay lại vẫn thấy Izumi Shirayuki và Hino Haruka trò chuyện, Hino Haruka vừa nói vừa đến gần Izumi Shirayuki, cả người gần như muốn dựa vào Izumi Shirayuki.

“Cũng trễ rồi, tiểu thư Hino, chị nên đi về ngủ đi.” Tsukuyomi Ruri đi đến rồi nói.

“Hôm nay chị sẽ ngủ ở đây chung với bọn em.” Hino Haruka mỉm cười.

“Chị muốn ở lại đây?” Izumi Shirayuki hơi ngạc nhiên.

“Vốn dĩ là chị ngủ chung với tiểu thư Fujiwara, nhưng có vẻ cô ấy muốn ngủ một mình, cho nên chị sẽ ngủ cùng mấy đứa? Mấy đứa hẳn là không có vấn đề gì đúng không?” Hino Haruka cười nói.

“Bọn em không định đi ngủ lần nữa, cho nên chị ở lại cũng là ngủ một mình.” Tsukuyomi Ruri nói.

“Không có gì, chị không phiền.” Hino Haruka suy nghĩ rồi nói.

“Em phiền.” Tsukuyomi Ruri từ chối không chút thương tiếc.

“Em cũng thấy phiền.” Izumi Shirayuki nói: “Tiểu thư Hino, chúng ta chưa thân đến mức có thể ở cùng phòng vào buổi tối, cho nên mời chị đi phòng khác.”

Bị hai người từ chối thẳng thừng làm Hino Haruka không vui: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, tại sao mấy đứa không chịu đồng ý? Chúng ta đều là con gái, mấy đứa cũng không có hại.”

Bất kể là Hino Haruka nói gì đi nữa thì Izumi Shirayuki và Tsukuyomi Ruri cũng không thể đồng ý.