Dòng nước trong suối nước nóng gợn sóng lăn tăn.
Dưới màn sương mù bao phủ, thấp thoáng cơ thể quyến rũ như có như không.
“Tiểu thư Fujiwara, hôm nay tôi định ở lại đây.” Hino Haruka dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Fujiwara Misa.
Fujiwara Misa rất ngạc nhiên, tuy Hino Haruka là khách quen ở đây nhưng chưa từng ở lại đây bao giờ. Nhưng chuyện này cũng không có vấn đề gì, đối phương nguyện ý ở lại là chuyện tốt đối với Fujiwara Misa.
Vì vậy Fujiwara Misa gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị phòng dành cho khách.”
“Không cần.” Hino Haruka lắc đầu rồi nhìn về phía Fujiwara Misa: “Cho tôi ở phòng của cô là được, tôi muốn ngủ chung với cô, yêu cầu này có được không?”
“Ngủ chung?” Fujiwara Misa giật mình.
“Tiểu thư Fujiwara, có gì bất tiện hả?” Hino Haruka nhìn chằm chằm Fujiwara Misa.
Fujiwara Misa do dự.
Cô ấy cũng không muốn ngủ chung với người lạ, nhưng cũng giống việc khó từ chối yêu cầu tắm chung của Hino Haruka, cũng rất khó từ chối yêu cầu lần này của Hino Haruka, dù sao không có nhiều khách lắm, mà Hino Haruka lại là khách quen.
...............
Sau khi điều tra, hầu hết các vụ nhìn thấy ma đều xảy ra vào ban đêm hoặc thậm chí là nửa đêm, cho nên Izumi Shirayuki và Tsukuyomi Ruri thảo luận một lúc liền quyết định ngủ bù vào buổi chiều, để có tinh thần hơn vào buổi tối.
Một buổi chiều trong giấc ngủ trôi qua thật nhanh.
Sắc trời dần tối, ánh trăng tròn treo trên bầu trời cao, lạnh lẽo chiếu vào khách sạn suối nước nóng Haruyama.
Tsukuyomi Ruri tỉnh dậy.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánh trăng treo bên ngoài cửa sổ, cách đó không xa bóng cây đang đung đưa vì gió đêm.
Lúc này Izumi Shirayuki vẫn chưa tỉnh lại, Tsukuyomi Ruri vén chăn lên, sau đó chậm rãi đến gần Izumi Shirayuki, lặng lẽ nhìn chăm chú vào chị tiền bối đang ngủ say.
Nhìn một lúc Tsukuyomi Ruri không kiềm chế được cúi xuống, vươn tay chọc nhẹ vào má Izumi Shirayuki.
“Ưʍ...”
Izumi Shirayuki mơ màng mở mắt ra.
Thấy vậy Tsukuyomi Ruri nhanh chóng rút tay lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Izumi Shirayuki chớp chớp mắt, mơ hồ hỏi: “Trời sáng rồi? À không, trời tối rồi nhỉ?”
Tsukuyomi Ruri gật đầu.
Izumi Shirayuki chống tay ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống, để lộ cơ thể trong bộ yukata.
“ọc ọc ọc...”
Izumi Shirayuki vỗ vỗ bụng, nói với Tsukuyomi Ruri: “Chị hơi đói bụng, chúng ta đi ăn trước đi, mà hiện tại mấy giờ rồi? Tiểu thư Fujiwara ngủ chưa nhỉ?”
“10 giờ.” Tsukuyomi Ruri trả lời.
“Vậy chúng ta nhanh lên, bằng không tiểu thư Fujiwara ngủ rồi thì chúng ta cũng không thể quấy rầy chị ấy được.” Izumi Shirayuki đứng dậy.
Vào giờ này thì quả thật Fujiwara Misa cũng chuẩn bị đi ngủ nhưng vẫn chưa ngủ.
Sau khi nhận được điện thoại của Izumi Shirayuki thì Fujiwara Misa lập tức đem cơm hộp đến.
“Ăn xong cứ vứt vào thùng rác, chị đi ngủ đây.” Fujiwara Misa đưa hộp cơm rồi nói.
“Vâng, vậy bọn em cũng không quấy rầy chị nữa.” Izumi Shirayuki gật đầu.
Sau khi Fujiwara Misa rời đi, Izumi Shirayuki và Tsukuyomi Ruri cũng bắt đầu ăn cơm.
Izumi Shirayuki vừa ăn vừa nói một cách mong đợi: “Cuối cùng cũng đến buổi tối rồi, con ma đó sẽ xuất hiện hay không nhỉ? Không biết bộ dạng của người giả làm ma này trông như thế nào.”
“Rất khó để nói chúng ta có thể nhìn thấy hay không.” Tsukuyomi Ruri bảo: “Tiểu thư Fujiwara gắn camera ở rất nhiều nơi đều không phát hiện được dấu vết nào của bóng ma đó, như vậy có thể thấy đối phương rất giỏi che giấu.”
Izumi Shirayuki gật đầu: “Chuyện này rất đáng chú ý, nhưng nếu thực sự có ma xuất hiện thì chị chắc chắn sẽ phát hiện ra.”
Dù sao cô ấy cũng không phải học sinh cấp 3 bình thường, mà là một Luân Hồi Giả rất mạnh mẽ.
Tsukuyomi Ruri cũng cảm thấy thế nên không nói gì thêm.
Trong lúc hai người đang ăn được một nửa thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vật nặng rớt xuống đất, âm thanh truyền đi rất xa bởi vì đang là buổi tối yên tĩnh.
“Đến rồi ư?” Hai mắt Izumi Shirayuki sáng lên, cô buông đũa xuống rồi chạy ra ngoài.
Tsukuyomi Ruri cũng buông đũa và đi theo.
Sau đi qua hành lang tối tăm, họ nhanh chóng chạy đến bên ngoài một căn phòng đang mở đèn sáng.
“Rất xin lỗi, tiểu thư Hino, tôi không thể chấp nhận chuyện này.” Giọng của Fujiwara Misa từ trong phòng vọng ra.
“Mọi người đều là con gái, có gì mà không thể chấp nhận được?” Hino Haruka có vẻ không vui, giọng điệu lộ ra sự bất mãn.
“Nhưng...” Fujiwara Misa cũng không biết nên nói gì.
Cách đây không lâu thì Hino Haruka và Fujiwara Misa bắt đầu buồn ngủ, bởi vì Hino Haruka yêu cầu cả hai ngủ chung nên bọn họ nằm ngủ cùng nhau.
Vốn dĩ Fujiwara Misa cũng chỉ ngủ như bình thường thôi, nhưng vừa nhắm mắt thì phát hiện Hino Haruka nằm bên cạnh có chút không thành thật, thỉnh thoảng lại duỗi tay qua đây.
Lúc đầu Fujiwara Misa muốn nhẫn nhịn, nhưng Hino Haruka càng lúc càng quá mức, làm Fujiwara Misa dần dần không chịu được, mở miệng bảo Hino Haruka không được làm việc quá đáng.
Kết quả là Hino Haruka cũng không vì lời nói của Fujiwara Misa mà ngừng lại, ngược lại còn trở nên táo bạo, chuyện này đương nhiên khiến cho Fujiwara Misa phản kháng, sau đó trong lúc hai người đang tranh chấp thì không cẩn thận đυ.ng vào cái bàn bên cạnh, ly thủy tinh ở trên bàn bị rơi xuống vỡ thành từng mảnh, phát ra âm thanh sắc nét.
Âm thanh mà Tsukuyomi Ruri và Izumi Shirayuki nghe thấy chính là nó.
“Tiểu thư Fujiwara, chị có sao không?” Izumi Shirayuki gõ cửa hỏi.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Biểu cảm của Fujiwara Misa hơi ấm ức nhưng vẫn nói: “Không có gì, thực sự xin lỗi vì đã quấy rầy đến các em.”
Lúc cửa phòng mở ra, Hino Haruka ngồi ở trong đó cũng nhìn thấy hai người ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Izumi Shirayuki và Tsukuyomi Ruri, mắt cô ta sáng lên, dường như cô ta không ngờ đến hai vị khách khác trong khách sạn lại là hai cô gái đáng yêu như vậy.
“Không bị gì thì tốt, mà có chuyện gì vậy?” Izumi Shirayuki tò mò nhìn cái ly bị vỡ trong phòng.
Fujiwara Misa nhất thời cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Izumi Shirayuki như thế nào.
Hino Haruka thong thả bước tới, trả lời thay Fujiwara Misa: “Sơ ý làm rớt ly thôi.”
“Vậy tại sao cái ly lại rớt xuống? Em rất tò mò.” Izumi Shirayuki mở to mắt hỏi.
“Em tò mò à?” Hino Haruka bật cười: “Được thôi, vậy chị đến phòng em, sau đó từ từ nói cho em nghe được không?”
Nghe thấy những lời nói của Hino Haruka, Fujiwara Misa đứng một bên ngập ngừng, muốn nói lại không dám.
Hino Haruka quay đầu nói với Fujiwara Misa: “Tiểu thư Fujiwara đi xử lý mấy mảnh vỡ nhỏ kia đi, nếu không vô tình làm ai đó bị thương thì không tốt.”