Tsukuyomi Ruri nhìn về phía Takahashi Osamu.
Chỉ là liếc nhìn một chút đã làm Takahashi Osamu không nhịn được mà lui vài bước ra sau, cơ thể run rẩy cả lên.
“Mày...mày là Luân Hồi Giả thượng cấp?” Takahashi Osamu hơi sợ hãi nói.
Trong Ngôi Sao Đoàn của hắn, mỗi người đều là Luân Hồi Giả trung cấp, nhưng lại không hề có sức phản kháng con loli này, như vậy đã đủ chứng minh đối phương rất mạnh mẽ.
Tsukuyomi Ruri không trả lời mà nói ngược lại: “Takahashi Osamu đúng không? Làm một cái giao dịch không?”
“Giao dịch?” Takahashi Osamu không hiểu gì nhìn Tsukuyomi Ruri.
Tsukuyomi Ruri vẫn bình tĩnh.
Khi nãy ở chỗ Koike Takuma cô đã hiểu rõ nội bộ của Ngôi Sao Đoàn, cô biết Takahashi Osamu cũng là Luân Hồi Giả trung cấp nhưng được làm đoàn trưởng, là do hắn sở hữu một tấm thẻ năng lực SR.
Tấm thẻ này là [ Vô Diện Nhân ], loại năng lực này có thể dùng như phân thân, Tsukuyomi Ruri khá hứng thú.
Vì vậy Tsukuyomi Ruri nói: “Tôi có thể cùng ông ký khế ước, ông đem toàn bộ tấm thẻ của ông giao cho tôi, tôi sẽ tha ông một mạng, đây là chuyện rất có lời đó, ông nói có đúng không?”
Takahashi Osamu sắc mặt chợt thay đổi.
Có thể dùng vật ngoài thân để đổi mạng sống đương nhiên là có lời, nhưng nếu yêu cầu toàn bộ tấm thẻ của hắn, vậy thì không chấp nhận được.
Thực lực của Luân Hồi Giả căn bản nằm ở chỗ tấm thẻ có mạnh hay không, nếu hắn đã không còn tấm thẻ nào thì làm sao đứng vững trong thế giới này?
Hình như đã nhận ra Takahashi Osamu đang chần chừ, Tsukuyomi Ruri nhàn nhạt nói: “Khế ước sẽ do ông định ra, làm nhanh lên, tôi cũng không phải là người có nhiều kiên nhẫn.”
Ánh mắt Takahashi Osamu lập lòe nói:“ Tôi chỉ có hai tấm thẻ, chính là hai tấm cô đang thấy, thẻ năng lực [ Vô Diện Nhân ] và thẻ trang bị [ Lưỡi Hái Tội Lỗi ] , bởi vì Luân Hồi Giả chỉ có thể sử dụng đồng thời một tấm năng lực và một tấm thẻ trang bị, cho nên tôi cũng không còn tấm thẻ nào khác.”
Tsukuyomi Ruri đương nhiên không tin lời hắn ta nói, nhưng mục đích của cô vốn dĩ là [ Vô Diện Nhân ] , nên cũng không thèm để ý nói:“ Vậy cứ lấy hai tấm thẻ này, ông bắt đầu định ra khế ước đi.”
Luân Hồi Giả có thể lẫn nhau định ra khế ước dưới sự chứng kiến của Không Gian Luân Hồi, khế ước này không thể làm trái.
Takahashi Osamu bắt đầu mượn năng lượng của Không Gian Luân Hồi tạo ra khế ước.
Vừa định ra khế ước Takahashi Osamu vừa suy tư trong đầu, cố nghĩ ra phương pháp xử lý tình huống hiện tại.
Bởi vì mặc dù chỉ mất hai tấm thẻ, hắn cũng không vui lòng giao ra, đặt biệt là [ Vô Diện Nhân ] , đây là tấm thẻ SR duy nhất của hắn, cũng bởi vì có tấm thẻ này nên hắn mới dám đi tìm Quỷ Linh Cơ trả thù.
Tuy rằng Quỷ Linh Cơ cũng là Luân Hồi Giả trung cấp, nhưng lại sở hữu thẻ trang bị SR [ U Linh Chi Thư ] , như này đã đủ để Quỷ Linh Cơ nghiền áp những Luân Hồi Giả trung cấp còn lại.
( À phải rồi, con loli này tuy rất mạnh nhưng rốt cuộc vẫn là nhỏ tuổi, cũng chưa hiểu được thế gian hiểm ác, mình chắc là có thể đi cửa sau.)
Trong lúc Takahashi Osamu đang định ra khế ước, trong lòng hắn nảy ra một ý tưởng.
Hắn bắt đầu cẩn thận định ra khế ước, cũng chuẩn bị một cái bẫy văn tự trên đó. Hắn cũng không biết cái bẫy văn tự này có thể bị nhìn ra hay không, đáy lòng khá khẩn trương.
Khế ước rất nhanh đã định ra xong, Takahashi Osamu đưa giấy khế ước được tạo thành từ Không Gian Luân Hồi cho Tsukuyomi Ruri: “Cô nhìn xem khế ước có vấn đề gì không?”
Tsukuyomi Ruri chỉ lướt nhìn sơ qua liền nói: “Không có vấn đề gì, ông ký tên đi.”
Takahashi Osamu quá nỗi vui mừng.
(Con nhóc này quả nhiên không phát hiện bẫy văn tự mà mình bố trí, hahahaha, tao cho mày đắc ý trong chốc lát, đợi tí nữa tao sẽ cho mày muốn sống không được muốn chết cũng không xong!)
Takahashi Osamu che giấu nội tâm đang mừng như điên, ký xuống tên họ của hắn lên khế ước, sau đó đưa cho Tsukuyomi Ruri ký.
Mặc kệ Tsukuyomi Ruri ghi tên họ là gì trên khế ước, chỉ cần cô ký nó với ý thức rõ ràng, vậy theo bình thường khế ước sẽ có hiệu lực.
Rất nhanh khế ước đã hoàn thành.
Nhìn khế ước hoàn thành, Takahashi Osamu không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Được tha một mạng vui đến vậy hả?” Tsukuyomi Ruri nhàn nhạt nhìn hắn ta, vươn tay nói: “Đưa tấm thẻ đây, hai tấm.”
Vô Diện Nhân đã sớm tan đi, hóa thành một tấm thẻ.
Takahashi Osamu đưa hai tấm thẻ cho Tsukuyomi Ruri.
Cấp SR [ Vô Diện Nhân ] là thẻ màu lam, mặt chính có hình một người không mặt.
Cấp R [ Lưỡi Hái Tội Lỗi ] là thẻ xanh lục, mặt chính cũng có hình lưỡi hái.
Lấy được hai tấm thẻ, Tsukuyomi Ruri rất vừa lòng.
“À đúng rồi.” Tsukuyomi Ruri như đã nghĩ đến gì đó, hỏi Takahashi Osamu: “Ông có từng dùng [ Vô Diện Nhân ] đi dọa người thường không?”
“Đi dọa người thường? Làm vậy để làm gì chứ?” Takahashi Osamu lắc đầu.
Tsukuyomi Ruri cứ tưởng truyền thuyết người không mặt Izumi Shirayuki muốn điều tra có liên quan tới Takahashi Osamu, nhưng hiện tại có thể thấy, hẳn là không liên quan gì tới Takahashi Osamu.
Tsukuyomi Ruri sử dụng đồng thời hai tấm thẻ trong tay, một tên Vô Diện Nhân trực tiếp xuất hiện ở bên người cô, thoạt nhìn bộ dáng khi sử dụng không có gì khác so với Takahashi Osamu.
Có điều tấm thẻ mạnh hay không phần lớn là do người sử dụng, Vô Diện Nhân trong tay Tsukuyomi Ruri, hiển nhiên rất mạnh xa xa so với Vô Diện Nhân của Takahashi Osamu.
“Hửm? Ông muốn làm gì?” Tsukuyomi Ruri quay đầu nhìn Takahashi Osamu.
Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một cây đao, rất rõ ràng là do thẻ trang bị biến thành.
Takahashi Osamu cầm cây đao trong tay, thần sắc trào phúng bước tới: “Tuy không biết mày là ai, nhưng mày thật sự ngây thơ quá, không lẽ là mày mọi chuyện đều sẽ diễn ra như mày nghĩ ư?”
“Ông muốn đánh nhau với tôi à?” Tsukuyomi Ruri mặt không biểu cảm hỏi.
“Đâu phải chỉ là đánh nhau? Tao muốn chặt bỏ tay chân mày, làm mày mất máu từ từ mà chết.” Takahashi Osamu cười lớn nói:“ Thấy sao? Có phải mày đang cảm thấy rất ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được? Không nghĩ tới tao sẽ làm như vậy?”
“Ông đang tìm chết.” Tsukuyomi Ruri nhàn nhạt nói.
“Ngu xuẩn, thật là ngu dốt.” Takahashi Osamu cười lớn nói tiếp: “Trong khế ước tao và mày ký, viết là tao chỉ cần đem hai tấm thẻ cho mày, mày sẽ không thể làm gì tao nữa. Nhưng trong đó không viết là tao không thể tấn công mày, hiện tại mày không thể làm gì tao đúng không? Mà tao lại có thể tùy ý đập mày, hahahaha.”
Nói ra bẫy văn tự do chính hắn bố trí, Takahashi Osamu cười càng thêm cao hứng, nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn sợ hãi của Tsukuyomi Ruri.
Nhưng cũng không có.
Mặt Tsukuyomi Ruri vẫn bình tĩnh như thường.
“Bị gì đấy? Sợ hãi đến cả người đều cứng lại à? Cho dù thế nào đi chăng nữa thì kết quả cũng không thay đổi, mày sẽ hối hận đến mức vô tận.” Takahashi Osamu chém một đao về phía cánh tay Tsukuyomi Ruri.