Kế bên người Takahashi Osamu có một thứ kỳ quái đi theo, nó phảng phất là một mảnh khói đen, nửa trên ngưng tụ ra hình người, phía dưới lại là sương khói đen, trên người khoác áo choàng đen, hai cánh tay bằng khói đen đang ôm lấy một cây lưỡi hái đen nhánh lập lòe ánh sáng yêu dị.
Đây là năng lực của Takahashi Osamu [ Vô Diện Nhân ] , có thể xem là năng lực phân thân, nó ngưng tụ ra một người không mặt nghe theo mọi mệnh lệnh của Takahashi Osamu, còn lưỡi hái trong tay Vô Diện Nhân là trang bị của Takahashi Osamu tên là [ Lưỡi Hái Tội Lỗi ].
Hiện tại Vô Diện Nhân đang giơ lưỡi hái trong tay lên, chuẩn bị chặt.
“Đoàn trưởng.” Một thanh niên đi tới phía trước.
“Kitamura, có gì muốn nói hả?” Takahashi Osamu nhìn về phía trợ thủ đắc lực của chính mình.
Kitamura Kazuo liếʍ liếʍ môi nói: “Đoàn trưởng, nói chuyện này vào thời điểm như vầy có lẽ không thích hợp, nhưng em thấy Mizuhashi rất hợp gu của em, cho nên trước khi gϊếŧ cô ta có thể cho em mượn không? Năm phút là được rồi.”
Koike Takuma không khỏi nở nụ cười: “Kitamura, anh hiểu ý của chú mày, chú muốn cô ta đương nhiên có thể. Có điều chỉ năm phút có ngắn quá không? Cũng phải kiên trì ít nhất mười phút chứ?”
Đám người còn lại của Ngôi Sao Đoàn cũng cười nhạo lên.
“Kitamura, mày chỉ có thể kiên trì năm phút à?”
“Tính cả thời gian đi lại, Kitamura chỉ kiên trì không đến ba phút thôi hả?”
“Lúc trước tao cũng không biết Kitamura lại mềm nhũn như vậy, hahaha.”
Kitamura Kazuo cũng không để ý mọi người đang cười nhạo, hắn vốn là loại người không để ý sĩ diện, ánh nhìn của mọi người không làm hắn dao động.
Nhưng hiện tại rất có bầu không khí, Kitamura Kazuo cũng cười nói: “Tao cũng sẽ không để bọn mày thấy tao cứng không nổi, lần này dù thế nào tao cũng sẽ kiên trì qua mười phút.”
Lời nói này lại khiến cho đám người cười nhạo tiếp.
Kitamura Kazuo cũng không ngại, nếu đoàn trưởng đã cho phép hắn, hắn cũng không lãng phí thời gian, đi lên nắm lấy chân Mizuhashi Yuzuki, kéo cô nàng vào căn phòng trước mặt.
Điện thoại của Mizuhashi Yuzuki rơi ngay tại chỗ đó.
Takahashi Osamu đi tới cầm điện thoại rồi nói với đám người:“ Bọn mày rời khỏi chỗ này đi, miễn cho Kitamura quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai phút cũng kiên trì không nổi.”
Đám người cười ầm lên.
....................
Trong căn phòng Kitamura Kazuo cũng không biểu hiện được bình tĩnh như bên ngoài.
Nhìn Mizuhashi Yuzuki hôn mê nằm dưới đất, hắn nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống, vươn tay định sờ mặt cô nàng.
Khi Kitamura Kazuo sắp chạm vào Mizuhashi Yuzuki, cửa sổ bỗng nhiên mở ra, một luồng gió lạnh thổi tới, làm Kitamura Kazuo dừng tay lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn cũng không thấy có vấn đề gì, đi tới cửa sổ đóng lại. Trong lúc đóng cửa sổ, hắn cũng nhìn thấy đoàn trưởng và đám người đã đi ra ngoài, nói cách khác tiếp theo hắn chơi như nào cũng không ai chú ý.
Kitamura Kazuo càng thêm kích động, lại một lần nữa ngồi xổm kế bên Mizuhashi Yuzuki, hít một hơi thật sâu, lại đem bàn tay hướng tới cô nàng.
“Phập!”
Bỗng chốc Kitamura Kazuo cảm giác được trái tim đau đớn, không khỏi mở to hai mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một cây côn kim loại rất dễ tìm được ở nhà xưởng vứt đi này, đang đâm xuyên tim hắn.
“Ai?”
Kitamura Kazuo miễn cưỡng mở miệng, lại nhổ ra từng ngụm máu. Hắn muốn xoay người, nhưng dù là động tác đơn giản như vậy cũng không làm được.
Sự sống nhanh chóng trôi đi, Kitamura Kazuo ngã xuống vũng máu, đôi mắt dần ảm đạm, từ đây bay màu khỏi thế gian.
Đứng phía sau Kitamura Kazuo chính là Tsukuyomi Ruri.
Nhìn Mizuhashi Yuzuki đã hôn mê, Tsukuyomi Ruri khẽ than thở: “Mình còn tưởng ngu ngốc đáng yêu chỉ có Inoue-san, không ngờ Mizuhashi-san cũng rất ngây thơ.”
Cô một chân đá thi thể Kitamura Kazuo văng ra, miễn cho máu dính đến Mizuhashi Yuzuki, sau đó cũng kệ cô nàng, mở cửa đi ra ngoài.
Cô muốn xử lý một chút việc về Ngôi Sao Đoàn.
Nhà xưởng vứt đi có rất nhiều phòng, hiện tại đám người Takahashi Osamu đang ở trong phòng gần đó tám nhảm.
Tsukuyomi Ruri chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm mà bước tới, rất nhanh đã khiến cho đám người Takahashi Osamu chú ý.
“Ai vậy?”
Từng đôi mắt nhìn Tsukuyomi Ruri.
Takahashi Osamu quan sát Tsukuyomi Ruri rồi nở nụ cười nói: “Nếu Kitamura ở chỗ này, nhìn thấy em gái nhỏ này sẽ rất cao hứng đấy? Anh mày thấy so với Mizuhashi, em gái nhỏ này càng hợp gu Kitamura.”
Nghe vậy đám thành viên còn lại cũng cười cợt.
Sau đó có người hỏi Takahashi Osamu: “Vậy thì đoàn trưởng, chúng ta xử lý con nhỏ từ đâu chui vào đây như nào giờ?”
Takahashi Osamu không quan trọng nói: “Bắt lại đi, tuy không biết là con nhà ai đi lạc, nhưng đã thấy nhìn thấy chúng ta, vậy thì không thể buông tha, chút nữa cứ đưa cho Kitamura chơi.”
“Rõ, vậy để em.”
Một tên cao lớn như sắt thép bước tới, sắt mặt dữ tợn cười, vươn tay chộp tới Tsukuyomi Ruri.
Nhưng cùng lúc đó, đôi mắt của hắn ta co rụt lại.
Hắn thấy nhỏ loli trước mặt này đôi tay chắp phía sau lưng cũng không phải trống không, mà đang cầm một cây côn dính máu tươi, máu phía trên còn đang nhỏ từng giọt.
Trong nháy mắt hắn ta biết tình huống không ổn rồi, nhưng hiện tại mới biết không ổn thì đã chậm.
Hắn chỉ thấy hoa mắt một cái, cây côn bị nhỏ loli cầm ở phía sau đã xuất hiện trước mặt, cũng không lưu tình mà đâm thẳng xuyên tim hắn.
Trên mặt Tsukuyomi Ruri cũng không có biểu cảm gì, vừa rút cây côn lại thì tên cao lớn kia cũng ngã xuống đất.
Takahashi Osamu và hai người khác đột nhiên đứng lên, sắc mặt rất khó coi nhìn chằm chằm vào Tsukuyomi Ruri.
“Rốt cuộc mày là ai?” Takahashi Osamu trầm giọng hỏi.
“Ông không xứng biết.” Tsukuyomi Ruri nhàn nhạt nói, tay cầm côn đi tới.
“Không xứng biết?” Sắc mặt Takahashi Osamu trở nên lạnh lẽo:“ Tao không biết là ai cho mày tự tin nói chuyện như vậy với tao, nhưng chắc chắn là mày đã chọc giận tao, mày đi chết đi!”
Vừa nói Takahashi Osamu vừa sử dụng thẻ năng lực [ Vô Diện Nhân ] , trước mặt hắn ngưng tụ ra một Vô Diện Nhân trong tay cầm vũ khí [ Lưỡi Hái Tội Lỗi ] nhanh chóng chém về phía Tsukuyomi Ruri.
Nhìn thấy lưỡi hái sắp chém trúng Tsukuyomi Ruri, bỗng cô nàng biến mất tại chỗ, khiến cho lưỡi hái chém vào không khí.
Takahashi Osamu không khỏi sửng sốt khi thấy tình huống này, còn không kịp đợi hắn hoàn hồn, sau lưng đã truyền đến hai tiếng la thảm thiết.
Takahashi Osamu vội vàng xoay người lại, hắn nhìn thấy hai tên thủ hạ của mình đang ngã xuống, một cây côn phổ thông, giờ phút này lại làm hắn lạnh cả đáy lòng.