Giáng Sinh Vui Vẻ!

Quyển 1 - Chương 3: Severus và James

Có t

Severus hơi biến sắc, chẳng qua sau khi nghe những lời tiếp theo thì sắc mặt nó thoáng chốc đã trở lại như cũ.

thôi mà! Làm gì mà căng thẳng thế!

Người trước mặt cười hô hố, sau đó rút ra khẩu súng đeo ở bên hông chỉ thẳng vào Severus, kệt cỡn nói:

- Vài giây thăm hỏi đã hết! Bây giờ thì có hai lựa chọn dành cho mày. Hoặc là mày tự động giao ra túi khoai tây rồi biến, hoặc là tao sẽ tiễn mày xuống dưới Necromancer, sẵn tiện lấy cái túi đó trên xác của mày.

Severus yên lặng nhìn quanh rồi lớn tiếng nói:

- Đây là phần lão Bilbo cho tao! Bọn mày dám cướp ư?

- Hả?

Nụ cười trên mặt John thoáng chốc hóa thành một tiếng chửi thầm, sau đó không thể không tránh đường cho Severus đi. Nhìn theo bóng dáng túi khoai tây ngày càng cách xa, hắn không kiếm được mà đá vào cái cây bên đường.

- Fuck!



n chẳng đáng là bao.

Cứ nhìn những thần hình đen đúa gầy còm kia là biết!

Đôi khi bản thân hắn còn tự hỏi sao thượng đế lại để thời gian con người yếu ớt lại lâu đến vậy. Những con nai trong rừng đẻ ra đã biết chạy, trong khi con người cần nửa năm mới biết đi? Hổ báo mới sáu tháng đã học săn mồi, trong khi muốn để một người tự làm việc ít nhất cũng phải ba bốn tuổi Đúng là lãng phí thời gian mà.

Severus không biết người lính kia đang ai oán ở trong lòng, mà dù biết cũng chỉ có thể thầm giơ ngón giữa lên trời. Chính nó cũng muốn biết lý do vì sao, vì sao lại khiến tụi nó yếu ớt đến thế. Nhưng tò mò bằng trời cũng không bằng miếng ăn bỏ vào miệng, huống chi James đang đợi nó ở nhà nữa. Cho nên nó cũng không suy nghĩ nhiều mà cật lực đẩy xe lách qua những con hẻm nhỏ. Những căn nhà gỗ nằm san sát cao chót vót chia bầu trời thành những đường kẽ vừa dài vừa hẹp, phối cùng những chiếc cầu thang đan xen nhau như mê cung khiến ánh sáng chói chang không cách nào xuống tới trừ cái không khí ẩm thấp ngột ngạt mà mùa hè mang lại. Loáng thoáng có thể nghe từng tiếng quát tháo của đám bợm rượu cùng từng tiếng mời gọi của những ả đĩ trên lầu cao, khiến không gian càng thêm âm u một cách khó tả.

Sau một hồi, Severus dừng chân trước một căn nhà cũ kỹ nằm nép bên cạnh một gốc cây khô được trưng dụng làm chỗ để rác. Nó không để ý mùi hôi thốc bốc lên cùng những cặp mắt đỏ lòm của đám chuột cống mà đẩy cửa bước vào, sau đó không để ý đống khoai tây mà chạy lên căn phòng nhỏ ỏ gác mái.

- James! Anh về rồi nè! James!

- Vậy tiền lương James phụ mấy người đâu? Đem ra đây!