Cuộc đời mỗi con người như là một thước phim vậy… mọi chuyện đều có thể xảy ra…. Duy chỉ có điều chính bản thân là diễn viên chính trong đó và nó là sự thật. Từ khi em viết câu chuyện này ra khá nhiều người khen và cũng nhiều người chê, họ thường bảo chuyện của em giống phim Hàn xẻng…. Em cũng có hay xem phim và cũng thấy lắm thứ giống thật.Nếu em không ở trong hoàn cảnh đó chắc em cũng chả tin…. Nhưng có một chuyện mà em nhớ mãi cho đến tận bây giờ…. khoảnh khắc đã gần như mang gái rời xa khỏi em
Cái ngày mà em nhận được tin báo từ bố là có thể sẽ phải nghỉ học ở nhà….Em gần như bị sốc. Không phải em không được học nữa mà là ở nhà làm hộ chiếu rồi sang Nhật cùng bố em định cư ở đó và làm ăn (Nhà em có người nhà bên đó, sang đó rồi có bảo lãnh, có chỗ ăn chỗ ở… cơ mà phải sang trước năm 18 tuổi, chứ sau đó thì không được nữa. Nhà em lúc đó định bán đất đi để lấy phí, vì nghe đâu hồi đó cũng đắt tính tổng chi cho 2 người gần 800 tr gì đó. Làm theo kiểu hôn thê giả, nhà bác nào có người đi nc ngoài theo kiểu đấy thì biết). Tâm trạng em lúc đó thật sự rối loạn….. Nửa muốn đi nửa không. Muốn đi vì phía trước là tương lai, sang bên đó làm ăn, sau này có điều kiện kinh tế không phải để khó khăn như bây giờ….. Nhưng mà còn gái của em thì sao…. Thật lòng em yêu gái rất nhiều và em biết gái cũng vậy…. giờ không biết phải nói với gái thế nào đây… Nằm suy nghĩ mấy đêm cộng với những lời bố nói với em thì em cũng đã quyết định là đi vì một lí do duy nhất cũng chỉ là cuộc sống sau này!
Em thì vẫn xin bố cho đi học, bởi vì giờ thời gian ở nhà nhiều quá cũng chẳng biết làm gì… Với liệu có mọi việc có chôi chảy như dự tính không… thành ra cứ đi học cho chắc ăn đã… chẳng may lỡ việc thì còn học tiếp được.. Em vẫn chưa nói cho Gái biết bởi chẳng biết nói như thế nào và bắt đầu từ đâu. Bọn em vẫn cứ bình thường như bao người khác ăn, học, ngủ và…. Đi chơi cùng nhau. Gọi là đi chơi cho oai chứ thực ra hai đứa thi thoảng đi ăn linh tinh… còn hầu như toàn ở nhà nhau tám đủ thứ chuyện. Gái thì sang nhà em nhiều hơn và cũng không còn ngại ngần như trước. Được cái ăn nói khéo nên nhà em ai cũng quý nhất là bà em… hai bà cháu lúc nào cũng tâm sự với nhau…. Cơ mà chả biết nói cái gì.Đến tầm trưa thì lại vào bếp nấu cho em ăn…. Nghĩ nhiều lúc mà cũng tội. Em bảo không cần nhưng mà gái cứ thích làm…. nhiều lúc em nói quá lại quay ra dỗi rồi định bỏ về…. thế là lại phải ngồi dỗ. hicc. Sao lắm lúc nhõng nhẽo thật
– Này….. Ê
– ….
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD
– ….. Bộ em giận anh thật đó hả? Thôi mà..
– Không cần. hức…. Anh bỏ ra, em đi về….
– Thôi được rồi. Lỗi là tại anh (Còn lâu nhé…. chẳng qua đây phải xuống nước tí) Anh sợ em mệt thôi mà…
– Anh chỉ lí do thôi… a sợ mệt hay anh không có thích ăn cơm em nấu…. chắc… hức…. anh thích ăn cơm con khác nấu cho chứ gì…
– Ặc…. Sao em hay suy diễn linh tinh vậy… Làm gì có con nào ngoài em ra hả!
– Thật không?
– Thật mà…. Thôi chị hai vào cho em nha…. Em bón cơm cho nhé.hee
– Hức… hi. Ghét cái mặt….. Cứ như người ta con nít lắm không bằng (Thì đúng như thế rồi còn gì nữa…)
– Em ăn nhiều vào
– Anh ấy… em thì ăn vừa vừa thôi
– Sao? Lại giữ dáng hả?
– Hi. Con gái mà không để ý là nhanh béo, nhanh xấu lắm.
– Ôi zời… Em toàn lo cái không đâu
– Ờ…. Đúng rồi…. Em mà xấu rồi.. lúc đó có khi anh để ý đứa khác luôn ấy..
– Ặc lại bắt đầu rồi…
– Hiii.
– Tr này….
– Dạ
– Ừm…. em nghĩ sao nếu như…. chúng mình không gặp nhau một thời gian
– Ơ…. Em không có thích đùa cợt kiểu đấy đâu.
– Thì anh chỉ hỏi vui tí thôi mà
– Hì… Nếu như vậy chắc sẽ buồn lắm… Nhưng mà em tin là sẽ không bao giờ xảy ra
– Em chắc quá nhỉ?
Nói rồi gái lôi cái vòng cổ mà em tặng ra ngồi vân vê…
– Anh à… Anh còn nhớ lúc anh tặng em chiếc vòng này không?
– À… Ừ. Tất nhiên là nhớ rồi.
– Chiếc vòng này em có thể mua rất nhiều….. nhưng mà đối với em nó là vật rất quan trọng…. khi anh đeo nó cho em…. Em đã coi như đó là vật đính ước của hai chúng mình rồi…
– Hả….?! Sao em quan trọng hóa vấn đề lên thế…. Đính ước là phải đeo nhẫn cơ mà…
– Hi. Khờ quá anh ơi…. Không phải cứ ai tặng cái gì là em cũng lấy đâu…
Á… Đau (Gái lại véo em)
– Biết chưa hả?! Vậy nên em coi nó như là sợi dây gắn kết giữa hai bọn mình… thành ra anh không phải lo chúng mình sẽ rời xa nhau cả. hii
– ….
– Nếu đó là sự thật thì sao?
– Thì em sẽ oánh chết anh chứ sao!
– Ặc….Ghê vậy
– Hii. Đùa thôi. em thương anh còn chẳng hết nữa là…
– Oh. Tưởng em làm thật chứ…hee
– Hứ. Anh cứ liệu hồn ấy.Mà sao nhìn anh đăm chiêu vậy? Chắc lại gây ra tội gì với em phải không?
– Cái gì…! Sao em lúc nào cũng nghĩ xấu về anh thế?.Mà cái anh hàng xóm không còn thích em nữa à.?
– Còn anh à. hi
– Hả?! Vẫn còn á?
– Oh. Tại anh vô tâm không để ý thôi. Hứ
– Èo. Gì mà…
– . Em đã bảo anh ấy như vậy…. nhưng mà anh ấy cứ bảo là sẽ chờ em,sẽ đợi…. cho đến lúc nào em thay đổi quyết định. Mấy lần sang nhà tìm em…. Nhưng mà em toàn tránh mặt thôi…. Nói chung là cũng mệt mỏi lắm anh à….
– Thế em đi đâu?
– Thì chốn sang nhà anh đấy thây. Hii
– Khôn ghê.hee
– Á…. Đau
– Anh toàn hỏi ngớ ngẩn…. Em không sang nhà anh còn đi đâu.hứ
– Hii. Đùa tí. Mà anh thấy anh ấy cũng tốt mà..
– ……
– Sao em nhìn anh?
– Anh hôm nay lạ quá nha…. Sao từ trước kêu ghét anh ấy lắm cơ mà… giờ quay ra khen người ta tốt thế? (Gái nheo mắt nhìn em)
– Thi ai chả có điểm xấu và tốt. Em đa nghi quá rồi…!
– Hi. Vậy mà em cứ tưởng…. thế theo anh em có điểm gì tốt và xấu?
– Em hả?
– Ừm.
– Để xem nào…. Em thì mặt tốt để sau…. Còn mặt xấu của em là suốt ngày động tí là ăn vạ rồi đánh anh
– Bốp… Á. (Vừa mới nói xong)
– Dám nói xấu em hả!
– Thì chính em kêu nói điểm xấu của em mà…hic
– Hii. Thôi ăn cơm đi anh, nguội hết cả rồi.
– ….
–
Em định thừa cơ hội để thăm dò ý của gái… nhưng mà xem ra sẽ khó khăn cho cả hai đứa đây. Thời gian cũng chẳng còn nhiều… Thà đau một lần còn hơn…. Chứ cứ dây mơ rễ má thế này rồi chả đi đâu vào đâu.Vậy sáng chủ nhật tuần sau em quyết định nói lời dứt khoát với gái mặc dù biết là chảng dễ chịu chút nào. Hôm ấy em dậy sớm, chuẩn bị đồ rồi sang nhà gái luôn.
Kíng cong…..
Gái mặc bộ đồ ngủ ở nhà chạy ra… vẫn tươi cười như thế
– Hi. Sao hôm nay anh đến sớm thế. Vào nhà đi anh!
– Ưm….Anh không vào đâu.
– Ơ…
– Em đi chơi với anh không?
– Hi. Thật không đấy?
– Em nghĩ anh chạy sang đây để đùa à. Nhanh nào
– Bốp…. Á (Gái lại oánh em)
– Hii.Thì cũng phải để người ta chuẩn bị tí chứ…. Người gì mà xấu tính. Chẳng lẽ cứ thế này mà đi à. Đợi em xíu
Gái vào nhà vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo…. Má.. may là em tính toán cả… Chả hiểu tụi con gái làm cái qué gì mà ăn cắp thời gian như đúng rồi. Tới nhà từ 8 giờ sáng mà chờ gái đến gần tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên em thấy Gái mặc váy ngắn. Váy đen chấm bi để lộ ra đôi chân trắng ngần, nhìn sεメy thật trên đầu còn thắt nơ màu hồng nữa chứ….. Sao cái số đen thật… Dạo đầu quen thì chả thấy mặc thế này bao giờ…. giờ đến cái lúc… thì lại
– Em hôm nay ăn mặc gợi cảm quá ha
– Hii. Cho anh mở mắt đó.Đừng có nghĩ con nhà võ mà không nữ tính nha
– Oh. Đi thôi.Không thì muộn mất
Thế là em đèo gái đi ăn sang rồi chở đi chơi luôn. Mịa… đi đường toàn thấy mấy cái thằng hám sắc…. Em cứ tưởng chúng nó hâm mộ mình đẹp zai:haha… hóa ra là ngắm gái đằng sau em.
– Giờ đi đâu hả anh?
– Em có thích đi tàu lượn không?
– Không… Anh điên à…. Em mặc váy thế này có mà…
– Anh chứ có phải ai đâu.hee
– Ờ… rồi cho cả người khác nhìn nữa nhé
– Ặc… thế thôi. Tụi mình đi…. đạp vịt đi
– Hi. Đi
Thế là em và gái ra giữa hồ, hai đứa đạp con vịt (hình như là con Donal gì đó) Em thì hì hục đạp, gái cứ nhăn nhở…. để em đạp một mình rồi còn té nước vào người.hic. Em bực mình cũng không đạp nữa…. thế là để gió thổi trôi dạt về phía góc hồ @@. Chơi xong, em dẫn gái vào xem phim. Em đi mua vé mà gái không nghe… cứ lí do em lấy tiền đâu ra,rồi gái tự đi mua hết….. Lần này rút kinh nghiệm… không coi phim ma nữa kẻo lại chết nhục. Gái hồi đó nhất quyết đòi xem phim tình cảm…. thế éo nào gái chọn phim ” Phía sau bức tường ” của Nhật có diễn viên Sora Aoi đóng (có vài cảnh gần như là phim cấp 3)… đúng thần tượng của em… thế là em cứ dán mắt vào cô diễn viên đó….Gái thấy thế liền thụi em vài cái… đau gần chết
– Sao anh cứ dán mắt vào cô diễn viên kia thế
– Ơ…. Thì tụi mình đang đi xem phim mà…
– Xem thì xem, nhưng mà có mấy cái cảnh nóng đó anh nhắm mắt vào cho em
– Cái gì…. Hay nhất đoạn đó mà lại bắt nhắm!!
– Anh thích cãi không? (Gái lại dơ nắm đấm lên)
– Ừ. biết rồi. hic
– Hi. Lần sau biết thế chọn phim khác…. Anh hư lắm. Toàn lạm dụng thời cơ thôi
– Ơ. Chính em chọn kia mà. @@
Xem xong cũng gần 12h trưa. Gái bảo thích ăn ở quán ở gần trường cấp 3 tụi em đang học. Em thì cũng không thích cho lắm… cơ bản ngại, chẳng may gặp mấy đứa bạn học ở gần đó thì bỏ mịa… Cái mồm chũng nó còn nhanh hơn cả loa phát thanh. Nhưng mà gái thích vs lại là buổi cuối nên em chiều hết. Ở đấy có quán cơm chay cũng được vs lại đang đói nên hai đứa ăn cũng được nhiều. Đang ăn thì gái nhét tai nghe vào tai em. Mỗi đứa một bên. Em vẫn còn nhớ dai điệu bài này. Nghe nhẹ nhàng lắm!
– Em thích nghe bài này à
– Ừm. Hì… Anh có hiểu không?
– À… Anh…. Không! A dốt TA mà
– Hứ. Nó có tên là Ngọn lửa vĩnh cửu đấy
– Vậy hả
– Ừm. Hì. Anh còn nhớ lần đầu anh đỡ em ở gốc kia phía bên kia đường không?
– À. Có chứ
– Hôm đó em đang đạp xe về, thì chẳng biết có cái người đi xe máy đi ngược chiều đâm vào em…. Em ngã ra.Lại còn bị chửi oan nữa. Vừa ức vừa đau…. Đúng lúc đó anh tới đó… Em không nghĩ đó lại là anh đâu…. tại hồi chiều chúng ta cãi nhau mà.hi
– Ừ. Nói thật lúc đó anh chẳng ưa gì em đâu. Con gái gì mà đanh đá quá.
– Hi. Tính em nó thế mà. Thế là sau lần đấy…. không hiểu sao… em thích được đi cùng với anh…. thế nên bắt chuyện làm quen ấy. Em nghĩ đó là duyên số anh à…. Không như vậy thì làm sao bọn mình quen dc nhau chứ… Em nghĩ tình yêu của bọn mình như tên bài hát kia ấy… Nó sẽ mãi cháy như ngọn lửa không bao giờ tắt anh nhỉ
– Eo…. Nghe văn vẻ quá đấy
– Hiii.
– Ăn xong đi rồi đi chơi tiếp
– Hả… đi nữa á… Sao tự nhiên hôm nay anh đưa em đi chơi nhiều vậy!
– Bộ em không thích à?
– Không phải…. tại em thấy hơi lạ thôi
– Về nhà thay váy nhé, a đưa em đi trượt patin
– Khỏi cần. hii. Em trượt hơi bị đỉnh đấy… em biết chỗ này vắng, ít người nên không ngại đâu
– Ừ. Đi
Công nhận gái trượt siêu thật, cứ quay vòng vòng như đúng rồi…. em thì ngã lên ngã xuống. Có đoạn trượt tí va thẳng vào cái cột @@. Gái thì cứ khúc khích cười rồi trêu
– Anh có biết trượt không đó?
– Tại lâu ngày không động đến thôi
– Hii. Nói phét hả… cái mặt gian chưa kìa
– Gian á….Thôi không chơi nữa…. Em ăn kem không? A mua cho
– Ừm. ra kia đi
Tụi em ra cái nhà tròn ở giữa công viên, vừa ngỉ vừa ăn luôn
– A đưa cái ốc quế cho em?
– Sao… em ăn cái kia đi
– Không…. Cái không ngon anh lừa cho em hả?
– Ặc… Đây
– Hiii
– Tr này…
– Hở
– Anh có điều này muốn nói với em..
– Oh. Anh nói đi
– Nhưng mà em hứa sẽ không được buồn nhé
– … Anh nói gì nghe ghê vậy… Chắc lại gây ra tội gì nên mới dẫn em đi chơi chứ gì. Hứ.
– Không phải đâu!
– Ừm. Thế anh nói đi. Vì hôm nay rất vui nên em sẽ tha thứ hết cho anh.hii
– Anh… Thật ra…
– Anh nói đi. Cứ ngắc ngứ thế?
– Chúng mình… chia tay đi
– ….Anh… Em… Đùa như vậy không có hay đâu.
– Em nghĩ anh đưa em ra đây để đùa à.
– …..
– Anh chán em rồi. Giờ anh có người khác…..anh nghĩ bọn mình nên dừng lại ở đây
– Anh… hức…Anh nói thế mà nghe được à. Em đã bảo là em không có thích đùa như vậy mà.
– Anh đã chót yêu người con gái khác ở lớp rồi… giờ anh chỉ có người ta thôi. Anh xin lỗi. Mong em hiểu cho
– Anh… Sao anh lại làm như thế…a nói dối… em… phải không
– Không. Chả có dối trá gì ở đây cả. Anh không muốn… nhưng không thể kéo dài thêm được nữa.Như vậy anh mệt mỏi lắm… anh không thể lừa dối bản thân mãi được
– Anh…. Anh gạt em
– Em bị điếc hả! Cố tình không hiểu à. Anh nói là bọn mình chia tay đi. Đừng có bám theo anh nữa (Em gần như quát lên)
– Anh…
– Sao! Có cần nhắc lại không? Hay là để tôi phải vai xin cô
Bốp…
– Khốn nạn…. Anh cút đi.Tôi không bao giờ gặp anh nữa. huu
Gái tát em rồi bỏ đi…..em gần như đứng chôn chân ở đó… Định đuổi theo nhưng mà…. Chính bản thân em bày ra trò này cơ mà.. Chính em đầy gái đi… giờ còn kéo lại làm gì. Thà đau một lần… còn hơn để Gái phải chờ đợi.Và em đã quyết định như vậy đấy.