Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 24: Bãi cung yến

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Với sự ân cần hầu hạ của bọn học sinh, Chúc Thanh Thần không bệnh được mấy hôm đã khỏi.

Cậu xách theo gương sách, quay lại học cung giảng bài.

Mới vừa vào cửa, liền đυ.ng phải Kính Vương.

Nghĩ là ở chổ lão Học Quan không chiếm được chổ tốt nào, sắc mặt Kính Vương thoạt nhìn rất âm trầm.

Chúc Thanh Thần không để ý đến hắn, tiếp tục đi vào Văn Uyên điện.

Giữa trưa, thời điểm dùng ngọ thiện với các vị lão học quan, Chúc Thanh Thần nghe bọn họ nói về sự tình gần đây.

Vị lão Học Quan cho phép Kính Vương nhập phủ, khịt mũi hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Phía trước lời thề son sắt, gì mà cảm thấy phóng ngựa du săn thật lãng phí thời gian. Hiện tại muốn đọc sách hiểu lý lẽ, ta liền cho hắn tới.”

“Không ngờ sau khi tới, văn chương làm không tốt thì thôi đi nhưng còn tâm tư bất chính, đem du săn yến tiệc mang cả theo, hôm nay đến Quan Triều Lâu uống rượu, ngày mai lại muốn ra ngoài thành săn thu, không ngày nào yên ổn.”

“Ta giáo huấn hắn một câu, hắn thì hay rồi, có cả mười câu trăm câu tà thuyết nguỵ biện chờ sẳn. Một chốc lại nói cái gì mà phong phạm danh sĩ, một chốc lại bảo đọc sách mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Chúc Thanh Thần vừa ăn vừa lắng tay nghe bát quái, lâu lâu còn gật đầu: “Ừm ừm, tiếp theo thì sao?”

Lão Học Quan thổi râu: “Sau đó ta nói với hắn, nếu là Lý Thái Bạch* còn trên đời, ta đây dạy không được ngài ấy, càng không dám quản, ngược lại còn quỳ xuống bái ngài ấy làm sư.”

(Julyyy: Lý Thái Bạch: Lý Bạch đó.)

“Nhưng ngươi không phải, đám học sinh kia của ta cũng không phải, bọn họ bất quá cũng giống như người đi ngược dòng, không tiến thì lùi. Thành thành thật thật đọc sách làm văn chương, không lui về sau đã là vạn hạnh.”

“Đã không có danh sĩ chi tài, liền không cần học phong phạm của danh sĩ, càng đừng lôi kéo cổ động người khác, hại người hại mình”

Chúc Thanh Thần không nhịn được cười ra tiếng, dùng sức gật đầu: “Ngài nói rất đúng!”

Lão Học Quan nói chuyện so với cậu càng trực tiếp, càng lợi hại hơn nhiều, ngay cả “hại người hại mình” cũng nói ra, khó trách thần sắc Kính Vương khó coi như vậy.

Lão Học Quan hoà hoãn tâm tình: “May mà đám học sinh của ta còn tính là cơ linh, biết nặng nhẹ lợi hại, không có bị hắn lôi kéo.”

Chúc Thanh Thần tiếp tục thổi phồng: “Cũng là do lão nhân gia ngài dạy dỗ tốt!”

Lão Học Quan cười một tiếng: “Ngươi cũng dạy dỗ tốt, còn có tầm nhìn xa. Ta nghe nói, người Kính Vương tìm đầu tiên chính là ngươi, bất quá đã bị ngươi sớm cự tuyệt."

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần hỏi, “Làm sao ngài biết những chuyện này?”

Lão Học Quan bình tĩnh đáp: “Lúc mới tới chổ ta, hắn cùng ta nói ngươi lòng dạ hẹp hòi, mắt cao hơn đầu, xa xa không thể so với ta.”

Một vị Học Quan khác cũng ngẩng đầu: “Hắn cũng là cùng ta nói như thế.”

“Ta cũng thế.”

Chúc Thanh Thần nhăn lại khuôn mặt nhỏ: ?

Người này có phải đầu óc có vấn đề hay không?

Vì thổi phòng các vị lão Học Quan liền dùng sức giẫm cậu?

Còn cái gì mà lòng hạ hẹp hòi, ngươi mới lòng dạ hẹp hòi.

Chúc Thanh Thần buông đũa, bị Kính Vương ghê tởm đến có điểm ăn không vô.

Lão Học Quan hỏi: “Như thế nào không ăn? Ngươi đã sớm nhìn thấu tâm tư lệch lạc của hắn, cự tuyệt hắn. Chúng ta còn không để trong lòng, ngươi cũng không cần để trong lòng.”

Chúc Thanh Thần lắc đầu: “Ăn không vô.”

“Mau ăn, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút mới có thể cao lớn.”

“Ồ được.”

Chúc Thanh Thần ‘miễn cưỡng’ cầm đũa lên lần nữa.

Lão Học Quan cười nói: “Nhìn Tiểu Chúc của chúng ta, từ đầu đến chân đều rộng lượng, vừa rồi còn trề môi, ăn chút gì đó lại cao hứng trở lại.”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu: “Ngài đây là đang khen ta à?”

“Sao lại không phải? Ăn nhiều một chút.”

Nhóm lão Học Quan dùng xong ngọ thiện, dùng khăn tay ấn ấn khoé môi, lại cởi bỏ khăn che râu rồng, lấy ra một chiếc lược nhỏ, chải chải vuốt vuốt chòm râu chính mình.

Lão Học Quan cũng nghĩ thời thời khắc khắc bảo trì hình tượng chỉnh chu.

Chúc Thanh Thần chống cằm, ngồi yên tại chổ nhìn bọn họ cười ngây ngô.

“Sao lại vui vẻ như vậy? Chờ về sau ngươi có râu, ngươi cũng như vậy thôi.”

“Nghĩ đến phu tử trước kia của ta.”

Nhóm lão Học Quan cười cười, sờ sờ đầu cậu.

__

Chớp mắt một cái, năm mới đã đến gần.

Càng cổ quái thay, vị hoàng đế yêu thích yên tiệc linh đình nhưng lại hạ ra ý chỉ nói năm nay trừ tịch cung yến bãi bỏ.

Hoàng đế nói, vào đông lạnh các đại thần tới tới lui lui, khó tránh khỏi nhiễm phong hàn.

Vì vậy miễn cung yến, chuyển sang trong cung ban ngự thiện, đưa đến trong phủ các vị triều thần.

Chúc Thanh Thần thật cao hứng, cậu vừa khỏi bệnh lại không thích xem ca vũ còn thêm lười chảy thây, có thể ở trong phủ ăn, còn gì tuyệt bằng!

Đa tạ ngài, thưa bệ hạ!

Thời điểm Chúc Thanh Thần lãnh chỉ tạ ơn, cúi đầu cong lưng, thập phần thành kính.

Thái giám truyền chỉ phục mệnh trở về báo cáo, hoàng đế đang tựa người vào ghế dài, nhắm mắt khoanh tay nghe nhạc sư đánh đàn.

Thái giám báo lại: “Từ lão phu tử có chút nghi hoặc, hỏi rõ nguyên nhân biết là bệ hạ săn sóc lại tạ ơn. Cao lão phu tử cũng giống vậy.”

“Chúc phu tử không hỏi gì, thời điểm lãnh chỉ tạ ơn đặc biệt cao hứng, chắp tay cung kính khom lưng thiếu chút nữa đầu cũng đập đi xuống, vẫn là do bọn học sinh bên cạnh đỡ một phen nếu không đã quỳ rạp trên mặt đất.”

Hoàng đế cười to, hai mắt hơi hơi mở to: “Lặp lại lần nữa.”

Thái giám dừng một chút, nghi ngờ mình nghe nhằm, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Chúc đại nhân nhưng thật cao hứng, chắp tay thi lễ thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.”

Hoàng đế giơ tay ôm trán, cười nhẹ.

Lúc này, thanh âm phiền phức của hệ thống lại truyền đến từ không trung.

“Ký chủ, xin hãy khống chế cảm xúc.”

Hoàng đế hắng giọng, ấn khoé miệng xuống nhưng dường như không thể kìm lại được.

Vì sao Chúc Khanh Khanh lại buồn cười như vậy?

Không phải chỉ là bãi bỏ cung yến thôi sao? Còn có thể cao hứng đến vậy? Thiếu chút nữa liền tự quăng ngã chính mình.

Ngẫm lại liền muốn cười.

“Thỉnh ký chủ khống chế cảm xúc….”

“Câm miệng, ta không phải đang khống chế sao?”

Khoé miệng hoàng đế khẽ giật giật.