Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 23: Thuần thần

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Bùi Tuyên hành lễ: “Học trò biết, học trò mỗi ngày đều rèn luyện.”

“Ừm, đi đi.”

Chúc Thanh Thần vui mừng mà nhìn y rời đi.

Vì làm Bùi Tuyên thuận lợi thi đình, cậu đã chuẩn bị rất nhiều, không chỉ nhìn chằm chằm y học hành, còn làm y kết giao mấy cái bằng hữu, dạy y lớn mật một ít, đừng lại như trước kia thận trọng, hơn nữa---

Chúc Thanh Thần còn dạy y rèn luyện võ thuật.

Nếu Kính vương chó cùng rứt dậu, giống như nguyên tác, lao vào cưỡng ép y, Bùi Tuyên hẳn là có thể đủ sức chạy trốn.

Nếu Bùi Tuyên chăm chỉ rèn luyện, nói không chừng còn có thể hét lớn, trở tay cho Kính Vương hai quyền.

Hừ!

Chúc Thanh Thần dựa vào gối mềm mại, mặt lộ ý cười nghịch ngợm.

Hệ thống liếc nhìn cậu: “Ký chủ, ngươi đừng cười như vậy, ta sợ hãi a.”

Chúc Thanh Thần tiếp tục ngâm nga cười: “Ta cứ cười đó, cứ muốn cười đó.”

___

Chúc thanh Thần còn mang bệnh, sợ lây cho đám học sinh, liền không lưu bọn họ lại ăn cơm.

Trời chạng vạng, Bùi Tuyên rời Học Quan Phủ, chuẩn bị về nhà.

Y mới trở lại tửu phường, vừa bước qua ngưỡng cửa đã trông thấy Kính Vương một mình ngồi ngay ngắn bên cửa sổ.

Thấy y đi vào, Kính Vương cười nói: “Đã trở lại?”

Ngữ khí thân thuộc, giống như là tri kỷ từ lâu.

Bùi Tuyên không thể xem như không nhìn thấy, khom người hành lễ: “Vương gia.”

Kính Vương hướng y vẫy vẫy tay: “Lại đây ngồi.”

Bùi Tuyên không thể từ chối, chỉ có thể ngồi đối diện hắn.

Kính Vương ban ngày vừa đến Học Quan Phủ, hiện tại lại tới tìm y, hỏi những câu hỏi kỳ quái.

Bùi Tuyên nhắc lên cảnh giác.

Kính Vương đầu tiên là hỏi y, phu tử buổi chiều đã bệnh thành như thế, bọn họ như thế nào ở đó lâu như vậy.

Tiếp theo hắn lại hỏi, ngày thường ở Học Quan Phủ, cùng thế gia công tử trộn lẫn một khối, có hay không từng bị khi dễ qua.

Cuối cùng, Kính Vương còn nói, phu tử muốn dạy dỗ công tử thế gia, lại muốn dạy dỗ bọn họ, có thể không rảnh để ý đến y, nếu y nguyện ý, hắn có thể giúp y diện kiến vị Học Quan khác.

Cho dù Bùi Tuyên có trì độn hơn nữa, buổi chiều vừa mới bị Chúc Thanh Thần điểm danh chỉ mặt nhắc nhở qua, hiện tại cũng đã phản ứng lại.

Câu hỏi đầu tiên, Kính Vương là đang oán giận phu tử.

Cậu hỏi thứ hai, ý châm ngồi quan hệ y và đồng học.

Câu cuối cùng, ly gián quan hệ của y cùng phu tử.

Bùi Tuyên châm chước câu từ, dùng lời nói râu ria trả lời cho qua chuyện cũng không lưu lại sơ hở gì về ba vấn đề trên, kín cẩn không một kẽ hở.

Kính Vương thấy y dầu muối không ăn, tười cười trên mặt có chút không giữ nổi, trong lòng càng thêm oán hận Chúc Thanh Thần.

Đến tối, Bùi Tuyên tiễn Kính Vương xong, ngồi trên quầy đọc sách.

Y nghĩ, khó trách phu tử không cho bọn họ gặp Kính Vương, khó trách buổi chiều phu tử chỉ mặt điểm danh đặc biệt nhắc nhở.

Bề ngoài Kính Vương phóng ngựa du săn, kết giao hồ bằng cẩu hữu, sau lưng hình như không phải như vậy.

Phu tử muốn y không bị Kính Vương lôi kéo, không vướng vào cuộc chiến tranh giành quyền lực không cần thiết.

Cái gọi là thuần thần, tâm tư đoan chính vị thuần, tâm vô bàng vụ vị thuần*.

(Julyyy: nói chung theo mình hiều thì kiều như: thuần là tâm tư ngay thẳng, thuần là không tranh không giành cái gì ấy. Không chắc mình hiều đúng nha.)

Phu tử yêu cầu y nhớ rõ lý do vì sao tham gia khoa cử.

Bùi Tuyên nghĩ thông suốt chuyện này, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

___

Hôm sau sáng sớm, Bùi Tuyên đi Học Quan Phủ bái phỏng phu tử, đem chuyện đêm qua Kính Vướng tới gặp cùng phu tử nói qua một lần.

Cuối cùng, y nói: “Phu tử an tâm, học trò cũng không đem chi tiết đồng học nói cho Kính Vương, học trò trước sau nhớ rõ lời dặn của phu tử, làm một vị thuần thần.”

Chúc Thanh Thần thực vừa lòng với câu trả lời của y, vỗ vỗ bờ vai khen ngợi.

Bùi Tuyên ngồi quỳ trên đệm mềm, dựa gần đầu giường, trong lòng còn sợ hãi: “Nếu ngay từ đầu không có phu tử chỉ điểm, chỉ sợ học trò đã đáp ứng Kính Vương tìm một vị tiên sinh. Nợ Kính Vương một ân huệ, sau này nếu hắn muốn thu hồi. Nếu học trò may mắn trở thành mệnh quan triều đình, liền phải nghe hắn sai sử, cùng hội cùng thuyền với Kính Vương, trở thành Kính Vương đảng.”

“Ừ.” Chúc Thanh Thần nói, “Bất quá, phu tử cho ngươi chổ tốt, cũng muốn ngươi báo đáp phu tử.”

Bùi Tuyên ngẩng đầu: “Vâng?”

Chúc Thanh Thần nghiêm túc mà nhìn y, hạ giọng nói: “Phu tử cho ngươi năm văn tiền, ngươi đi thành đông cửa tiệm mứt hoa quả, mua chút mứt anh đào về cho ta, ngàn vạn lần nhớ rõ tránh Liễu Ngạn đi.”

“Vâng.”

Chúc Thanh Thần từ dưới gối đầu chính mình lấy ra túi tiền nhỏ, Bùi Tuyên vươn đôi tay, Chúc Thanh Thần trịnh trọng mà đem năm cái đồng tiền xếp thành hàng trong lòng bàn tay y.

“Lén chuồng đi, đi nhanh về nhanh.”

“Tốt!”

Chúc Thanh Thần dựa vào trên giường, tràn đầy tin tưởng mà nhìn theo thân ảnh Bùi Tuyên rời đi.

Sau nửa chung trà nhỏ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Chúc Thanh Thần từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị nghênh đón đệ tử hiếu thuận của mình: “Sớm như vậy liền…”

Giây tiếp theo, cửa phòng bị người đẩy ra, Liễu Ngạn nắm lỗ tai Bùi Tuyên, từ ngoài cửa tiến vào.

“Phu tử, y nói phu tử bảo y đi mua mứt hoa quả?”

Bùi Tuyên vội vàng khai khống: “Không không, Liễu sư huynh, là ta mua cho chính…”

Nhưng y thật sự không biết nói dối, nói nhiều sẽ bị lộ.

Chúc Thanh Thần “phịch” một tiếng, nhanh nhẹn mà ngã về giường, hai tay túm lấy chăn bông, đem đầu đều che lại.

Coi như ta chết rồi đi, bị Bùi Tuyên ngốc chọc tức chết, bị Liễu Ngạn chọc tức chết.

Liễu Ngạn nghiêm mặt: “Phu tử luôn không yêu quý thân thể như vậy, khi nào mới có thể bình phục? Khi nào mới có thể trở lại học cung? Khi nào mới có thể giảng bài cho chúng ta?!”

Chúc Thanh Thần ngồi dậy: ?

Đây là lời con người nên nói sao? Ta sống chính là vì cho các ngươi giảng văn chương?

Liễu Ngạn ném Bùi Tuyên qua một bên, ngồi xuống bên mép giường, nghiêm túc nói: “Phu tử, Kính Vương tìm qua vài vị lão Học Quan.”

Thần sắc Chúc Thanh Thần nghiêm túc lên: “Sáng nay đi?”

“Đúng vậy, nói là nhàn rỗi không có sự tình gì, nghĩ đọc sách, nghe cũng có vài phần đạo lý.”

Nói cách dễ nghe, chính là chạm vào vách tường Chúc Thanh Thần, mềm cứng không ăn bị hạ mặt mũi, kiên nhẫn không còn, vì thế chuyển hướng sang các vị Học Quan khác.

Liễu Ngạn hỏi: “Cần thông tri cho vài vị lão Học Quan không?”

Chúc Thanh Thần suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không cần, mấy vị lão học quan chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật, so với ta càng thêm nghiêm khắc.”

Kính Vương thu mua nhân tâm, thu đến hoả nhãn kim tinh của các vị lão Học Quan, thật đúng là…

Chúc Thanh Thần vì tuổi tác nhỏ, lời nói việc làm đều để lại đường sống, thậm chí lúc đầu còn muốn khuyên nhủ hắn, dạy hắn tìm đúng đường quay lại.

Chẳng lẽ hắn cho rằng, lão Học Quan sẽ càng hiền lành hơn Chúc Thanh Thần?

Hay là hắn cho rằng, lão Học Quan sẽ dung túng hắn lôi kéo đám học sinh ngay dưới mí mắt mình?

Môn đồ lão Học Quan, người nào không phải hạt giống tốt ngàn chọn vạn tuyển ra tới?

Lão Học Quan ngày thường mắng hai câu, đánh xuống hai bản đều là hận sắt không thành thép, cũng chỉ có bọn họ mới có thể tới đánh tới mắng.

Một khi đối với ngoại giới, còn không phải bộ dạng gà mẹ bảo hộ gà con, canh phòng chặt chẽ, sao có thể để hắn tuỳ ý giày xéo?

Chúc Thanh Thần không thể hiểu được, một vị ngu xuẩn như vậy, ở trong thoại bản như thế nào có thể lên làm hoàng đế đâu?

Ánh mặt cậu rơi vào người Bùi Tuyên, vẫn đang ngơ ngác đứng bên cạnh.

Chỉ có thể nói tác giả quá chiếu cố Kính Vương, cấp cho hắn một đối thủ ngu đến cực điểm, lại để một vị Trạng Nguyên chi tài đến phò tá hắn.

Bùi Tuyên có thể lên được thành lầu, xuống được đồng ruộng, đề bút viết văn, khom lưng làm đồng.

Có y phụ tá, tuỳ tiện chọn ra một tiểu trư trong chuồng heo cũng có thể bước lên ngôi vị hoàng đế.

Lúc này, Bùi Tuyên ngoan ngoãn mà quỳ trên đệm mềm, chăm chú nghe Liễu Ngạn giáo huấn: “Không được lại cấp phu tử mua mứt hoa quả, ngươi không muốn học, người khác còn muốn học đâu.”

Bùi Tuyên cúi đầu, nghiêm túc nghe giáo huấn: “Đúng vậy, sư huynh dạy phải.”

Đương nhiên….bây giờ trông y vẫn có điểm ngốc nghếch.

Khi trời giao sứ mệnh cho người nào, nhất định sẽ làm hắn chịu khổ sở về tâm trí, gân cốt ăn mệt nhọc.

Muốn y chịu đựng qua đau khổ cùng cực, mới có thể hoàn toàn biến thành bộ dạng trong thoại bản vậy.

Nhưng Chúc Thanh Thần tình nguyện y một đường bằng phẳng, sau này làm một chức quan không lớn không nhỏ, cũng không muốn y chịu đựng những thứ dơ bẩn nhục nhã từ Kính Vương.

Chúc Thanh Thần khoanh tay, nghĩ thầm, lúc này không có Bùi Tuyên phụ tá, cậu muốn xem xem Kính Vương còn có thể tạo phản như nào?

Giây tiếp theo, Liễu Ngạn đề cao âm lượng: “Phu tử chẳng lẽ không muốn mau mau khỏi bệnh? Phu tử như thế nào còn thèm ăn những cái đó? Phu tử không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu hay sao?”

Chúc Thanh Thần định thần, nụ cười ngưng đọng trên gương mặt.

Chờ đã, tại sao lời này nghe có vẻ quái quái?

Đại đồ đệ đây là nói cho cậu nghe đi? Tuyệt đối chính là như vậy, đúng không?