Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 36

Cậu ta nháy mắt với mọi người: "Các cậu hiểu mà."

Vương Lạc và những người khác tất nhiên là hiểu, lẻn vào phòng học thực tế ảo để xem trực tiếp, họ cũng không phải chưa từng làm.

Kể từ khi Liên bang được thành lập, các quốc gia đã ký vào hiệp ước ngừng chiến trang và các cuộc chiến đã chuyển từ chiến học viện sang các khía cạnh khác.

Trong đó, điều mà mọi người quan tâm nhất chính là giải đấu giữa các học viện quân sự do các quốc gia tổ chức.

Bởi vì điều này không chỉ liên quan đến danh dự, mà còn đại diện cho sức mạnh quân sự của lực lượng mới của các quốc gia, độ hấp dẫn của nó có thể thấy được rất rõ.

Họ không dám mơ tới có thể tham gia cuộc thi, nhưng xem trực tiếp để thỏa mãn cơn nghiện nhìn cơ giáp đại chiến thì vẫn có thể.

Chỉ là xem thực tế ảo mới đã nghiền mà quang não của họ thì không có chức năng đó, chỉ có thể lén lút mở phòng học thực tế ảo của trường mà xem và tránh để chủ nhiệm Tôn phát hiện.

Nên nói, không có so sánh thì không có tổn thương, tại sao họ phải làm việc vất vả cuốc đất, trong khi những người khác thì có thể thoải mái xem phát sóng trực tiếp?

Vũ Tráng Tráng không nhịn được mà mắng: "Nhìn dáng vẻ tự đắc của cậu ta kìa, nếu có cái đuôi, chắc chắn có thể quay tới mức bay lên trời luôn. Kẻ tiểu nhân đắc chí! Đắc chí liền ngang ngược! Ngang ngược liền bất lịch sự! Vô cớ gây sự!"

Vương Lạc nghe xong liền nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạ lẫm: "Vũ Tráng Tráng, không ngờ cậu đã tiến bộ lên rồi đấy, mình không nghĩ tới cậu biết nhiều thành ngữ đến thế."

Vũ Tráng Tráng ngồi phịch xuống ghế: "Mình cũng không biết, bực mình qua nên phát huy tốt mà thôi."

"Các cậu có phát hiện hình như thời gian trở nên dài hơn không?" Trần Hàn, người vốn im lặng lại tự dưng mở miệng.

"Thời gian nào mà trở nên dài hơn? Cậu đang nói đến việc lao động chân tay khiến giây phút trôi qua như năm tháng sao? Mình cũng có cảm giác như vậy."

Hai người kia rõ ràng không hiểu ý Trần Hàn nói.

Trần Hàn đặt chiếc khăn lau mồ hôi xuống, quyết định lấy giấy bút ra và ngồi xuống bàn.

"Khi chúng ta đạt đến giới hạn, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta trở nên dài hơn. Những lần trước mình không ghi chép, nhưng lần thứ tư tôi dừng lại để uống nước là vào lúc 9:56. Lần thứ năm là 10:36, lần thứ sáu là 10:57..."

Cậu ta ghi lại từng khoảng thời gian lên giấy: "Sức lực tiêu hao nghiêm trọng như vậy thì theo lý thuyết càng về sau, thời gian chúng ta kiên trì sẽ càng ngắn hơn. Nhưng những mốc thời gian mà mình nói không những không giảm đi mà còn đang chậm rãi kéo dài hơn, đây không phải là chuyện bình thường."