Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Làm Hiệu Trưởng Lấy Đạo Lý Phục Người

Quyển 1 - Chương 35

Miệng thì muốn ăn đòn, mắt thì lại liếc nhìn về phía eo của mọi người.

Vũ Tráng Tráng lập tức nổi giận: "Cậu giỏi thì cậu đi mà làm! Cậu làm còn không bằng chúng tôi đâu!"

"Mình thật sự muốn làm, nhưng thật đáng tiếc trong hậu cung còn có ba ngàn mỹ nhân, mà hiệu trưởng chỉ sủng ái các cậu thôi, chỉ sủng ái các cậu..." Hồ Nhất Châu vui vẻ vỗ vỗ vai Vũ Tráng Tráng và Vương Lạc: "Đúng lúc các cậu yếu ớt như vậy, nên tập thể dục thể thao nhiều hơn một chút."

Vương Lạc đẩy mạnh tay Hồ Nhất Châu ra, nghiêm mặt nói: "Đừng nói nhảm nữa, mình hỏi cậu một chuyện."

Cậu ta đã mệt mỏi cả ngày rồi, tạm thời không muốn cãi nhau với Hồ Nhất Châu nữa: "Thế thầy Triệu như thế nào rồi? Ngày mai có đi dạy lại được không?"

Ai ngờ vừa hỏi câu này, vẻ mặt của Hồ Nhất Châu liền trở nên kỳ lạ.

Cậu ta hơi há miệng, nói chuyện nhỏ xíu như con muỗi đang vo ve: "Thầy Triệu... hình như không ổn lắm."

Vương Lạc thấy cậu ta liếc nhìn qua phòng của Triệu Tra, lập tức mở cửa ra và ra hiệu cho cậu ta đi vào nói chuyện: "Có chuyện gì vậy? Thầy Triệu đau lưng không phải giả vờ sao?"

Vũ Tráng Tráng cũng tỏ ra khó hiểu: "Không lẽ thật sự kiểm tra ra bệnh gì sao? Thầy Triệu hối lộ bác sĩ à?"

Tất nhiên là không bị hối lộ, nếu không thì sau khi thầy Triệu nghe thấy kết quả đó cũng không đến nỗi suýt nữa đánh nhau với người ta.

"Kiểm tra thì đã kiểm tra ra rồi." Hồ Nhất Châu cũng không biết phải mở lời như thế nào: "Bác sĩ nói thầy Triệu vô cùng tức giận nên cảm xúc dao động quá mạnh, có dấu hiệu của giai đoạn đầu - bệnh rối loạn tiền đình, đã cho thầy Triệu một hộp dung dịch an thần."

Vương Lạc và Vũ Tráng Tráng đều im lặng.

Hồ Nhất Châu cũng cảm thấy không biết nói gì.

"Đây không phải tự chuốc lấy đau khổ sao?"

"Bị mất mặt thì đã sao, ông ta bị thường xuyên như vậy mà không phải vẫn còn ổn sao?"

Sau một hồi lâu, Vương Lạc đã hỏi ra câu hỏi mà mình quan tâm nhất: "Vậy là ngày mai không thể đi học được nữa à?"

"E là không được rồi, sáng mai thầy Triệu phải tốn một số tiền lớn để nằm trong buồng y tế rồi."

"Thế thì không phải chúng ta phải đi cuốc đất tiếp sao?" Vũ Tráng Tráng như bị sét đánh, cảm giác cả người cậu ta đều không ổn.

Thấy vẻ mặt họ như không còn gì để mất nữa, Hồ Nhất Châu dựa vào cửa cười không ngừng: "Các cậu cố lên nhé, mình về trước đây. Ngày mai còn có giải đấu trực tiếp giữa các học viện quân sự nữa."