Độc Nhất Vô Nhị Sủng Ái: Ác Ma Kiều Thê Khó Chống Đỡ

Chương 3: Oan Gia Ngõ Hẹp, Dũng Cảm Chiến Thắng

Cứ nghĩ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại, ai ngờ lại gặp lại, hơn nữa còn ở trong nước.

Mà Trang Tức cũng bày ra vẻ mặt khϊếp sợ và kinh ngạc, vừa nói chẳng phải lo lắng gì, vậy mà lại gặp phải chuyện này.

“Cầm tiền của tôi thì phải tuân theo thỏa thuận, vị tiểu thư này, cẩn thận tôi gϊếŧ người diệt khẩu.” Trang Tước lạnh lùng nói rồi rời đi.

“Gϊếŧ người diệt khẩu? Bà đây cũng muốn gϊếŧ người diệt khẩu đây.” Nam Nghiên ra vẻ khϊếp sợ, chạy nhanh đuổi theo, chặn đường Trang Tước.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói chuyện kia ra ngoài, tôi sẽ gϊếŧ anh.” Nam Nghiên hạ giọng quát, duỗi chân, giẫm mạnh lên chân Trang Tước.

“A…” Trang Tước bị đau kêu lên, vẻ mặt hung dữ nhìn Nam Nghiên.

Nhưng Nam Nghiên không đợi anh nói gì, nhẹ nhàng phất tay bỏ đi.

“Rốt cuộc em tìm loại người gì vậy?” Nam Nghiên tức giận mắc Tiêu Nhã, mà Tiêu Nhã nghe vậy thì không biết nói gì, cười có lệ, nhanh chóng kéo Nam Nghiên ra sảnh sân bay: “Chuyện đó… tùy tiện tìm người thôi.”

Ngoài sân bay, một chiếc xe hơi màu đen, hai người đàn ông đứng nghiêm chỉnh bên ngoài xe, nhìn thấy Trang Tước kéo vali đi tới, vội vàng cúi đầu.

“Thiếu gia.” Hai người đồng thanh.

“Gọi cho ông chủ.” Trang Tước thốt lên, đá vali sang một bên, leo lên xe ngồi, mặc kệ sự ngăn cản của hai người kia.

Buổi tối, hoa viên Trang thị, thư phòng nhà chính.

“Con nói cái gì? Ly hôn!” Trang Thanh Quốc đặt tách trà trong tay xuống, quát hỏi Trang Tước đang ung dung ngồi trên ghế sô pha.

Trang Tước bắt chéo chân, lật xem mấy cuốn tạp chí lá cải trên bàn, nhẹ nhàng lặp lại: “Đúng vậy, con nɠɵạı ŧìиɧ rồi, thế nên, ly hôn.”

“Nɠɵạı ŧìиɧ? Cho dù con có nɠɵạı ŧìиɧ với ai bao nhiêu lần, chắc chắn không thể ly hôn, hai nhà Trang Sử hợp tác, không thể bị hủy hoại trong tay con, nếu con muốn ngồi vào vị trí người thừa kế một cách thuận lợi, thì đừng nói mấy chuyện vớ vẩn với ta.”

Trang Tước nghe ba nói xong, hơi mất kiên nhẫn ném cuốn tạp chí trong tay đi, lấy ra mấy tấm ảnh trong túi, ném về phía bàn của Trang Thanh Quốc.

“Nếu không đồng ý ly hôn, con sẽ công khai những bức ảnh này.” Trang Tước nhàn nhạt nói, sau đó xoay người rời đi.

“Con đứng lại cho ta, đừng có làm loạn, lần này con phải trở về công ty, nhất định phải có mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, chủ ngân hàng này không có việc gì nếu không có nhị thiếu gia.

“Ồ, ba không nhắc con cũng quên mất, lần này con về nước vì hạng mục ZH, không phải đi lo mấy chuyện kinh doanh của ngân hàng, tốt nhất ba đừng làm phiền con, nếu không con sẽ khiến ba càng đau đầu thêm.” Trang Tước lạnh lùng nói, xoay người rời đi.

Trang Thanh Quốc thở dài, liếc nhìn những bức ảnh, càng nhìn càng thở dài, vừa định cất chúng đi, lại thấy Nam Nghiên ở trong ảnh, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng cầm bức ảnh lên, sau đó lại khịt mũi lắc đầu.

“Phòng 3602, khu B, trung tâm hoa viên, đường Trung Tâm, mật khẩu là sinh nhật của cô, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lập tức vào việc.” Kiều Tây gửi tin nhắn thoại, Nam Nghiên đứng ở dưới lầu của chung cư, hít một hơi thật sâu.

“OK. Anh gửi thông tin hợp tác hàng mục Zh cho tôi đi, tối nay tôi sẽ xem.” Nam Nghiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, gõ và gửi lại cho Kiều Tây, khi cửa thang máy đóng lại, bỗng nhiên có một bàn chân duỗi ra chặn lại.

Nam Nghiên ngây người, ngẩng đầu nhìn, cảm thấy đau đầu chóng mặt.

Mà Trang Tước cũng ngây người tại chỗ.

“Tôi cho anh thiếu tiền đúng không? Một tên trai bao như anh, lấy hai ngàn đô của bạn tôi, vẫn còn không đủ sao? Còn phải vượt biển đuổi theo tôi.” Nam Nghiên khoanh tay nhìn chằm chằm Trang Tước.

Trang Tước nghe vậy nhíu mày, khó hiểu nhìn Nam Nghiên, lúc này anh nghe rất rõ ràng.

Cô coi anh là loại đàn ông bán thân lấy tiền sao? Không phải cô là gái gọi à?

Trong lòng Trang Tước đang phiên vân phúc vũ*, nhưng Nam Nghiên miệng lưỡi không xương không buông tha.

*Phiên vân phúc vũ: thay đổi nhanh như chong chóng, không biết đâu mà lần.