Độc Nhất Vô Nhị Sủng Ái: Ác Ma Kiều Thê Khó Chống Đỡ

Chương 4: Oan Gia Ngõ Hẹp, Dũng Cảm Chiến Thắng (2)

“Được rồi, trên người tôi bây giờ không có tiền đô, chỉ có tiền mặt, cũng chỉ còn một ngàn, anh cầm lấy đi, sau đó tránh xa tôi ra, Nam Nghiên tôi tận lòng tận nghĩa rồi, anh cũng không thể được đà lấn tới, đừng tưởng bản thân lớn lên đẹp trai thì được phép có lòng tham không đáy.”

Nam Nghiên nhét một xấp tiền vào tay Trang Tước.

Trang Tước phản ứng lại, hừ lạnh, lập tức đi thẳng vào trong thang máy.

“Này…” Nam Nghiên nhìn Trang Tước đi vào, trừng mắt nhìn anh.

Trang Tước thấy vậy, cười lạnh: “Trai bao với gái gọi là một đôi, không phải cô có hứng thú với vị thiếu gia này chứ!”

“Tôi? Hứng thú anh? Còn đòi làm thiếu gia? Anh trát phấn lên mặt đấy à, coi như tôi xui xẻo khi quen anh.” Nam Nghiên tức giận quát lớn, tiện tay ấn nút thang máy.

Trang Tước nhìn nút bấm tầng 36 đang phát sáng, kinh ngạc cười lạnh, liếc mắt nhìn Nam Nghiên từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt.

“Anh… Anh nhìn gì mà nhìn…” Nam Nghiên nhìn theo ánh mắt của Trang Tước, không thể không trốn vào trong góc.

Vốn dĩ chẳng có ý gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ khϊếp sợ của Nam Nghiên, bỗng nhiên Trang Tước bước về phía cô.

“Ánh đèn hôm đó quá tối, chẳng nhìn rõ cái gì, chi bằng chúng ta làm lại lần nữa…” Trang Tước vừa nói vừa đến gần Nam Nghiên.

Nam Nghiên thấy vậy, nuốt nước bọt, cúi người né tránh Trang tước: “Anh mau dừng lại, tôi cảnh cáo anh, chỗ này là nhà tôi, nếu anh dám làm chuyện xằng bậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”

“Nhà cô sao, thật trùng hợp, đây cũng là nhà của tôi.” Trang Tước lộ ra nụ cười tà ác nhìn Nam Nghiên.

Ting…

Cửa thang máy mở ra, Nam Nghiên còn chưa kịp thu lại ánh mắt kinh ngạc của mình, Trang Tước đã đi thẳng ra ngoài, đi về phía cửa phòng 3603.

Nhập mật mã xong, Trang Tước dễ dàng mở cửa ra, khi quay đầu lại nhìn Nam Nghiên, Nam Nghiên vẫn còn đứng ở cửa thang máy với vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Trang Tước.

“Từ hôm nay, chúng ta chính là hàng xóm, sau này nếu thiếu tiền, cứ gõ cửa là được, tôi có thể suy nghĩ cho cô một chút.” Trang Tước cười lạnh, xoay người đi vào phòng.

“Cái gì… Có ý gì chứ? Cái gì mà thiếu tiền, gõ cửa, khốn kiếp, anh coi tôi là cái gì?” Nam Nghiên tức giận mắng, vẻ mặt buồn bực đi tới phòng 3602 ở đối diện.

“Thiếu gia, ngài tới rồi, hành lý đã được thu xếp xong,...” Trợ lý riêng của Trang Tước, Thành Dương vừa pha cà phê đưa lên, còn chưa nói xong, Trang Tước dường như có suy nghĩ gì đó nói.

“Sự việc lúc ở New York, người mà cậu tìm, cô gái kia rốt cuộc có thân phận gì.” Trang Tức nhận lấy cà phê rồi chất vấn.

Thành Dương mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Trang Tước, do dự một lát rồi đi về phía anh: “Du học sinh Trung Quốc, 23 tuổi, lý lịch trong sạch, cần tiền để trang trải học phí và sinh hoạt.”

“Thật không? Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao du học sinh Trung Quốc kia lại ở đối diện căn hộ của tôi.” Trang Tước đặt ly cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn Thành Dương.

Thành Dương nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhìn ra ngoài cửa, lại bối rối nhìn Trang Tước: “Thiếu gia, ngài nói thật sao Sao có thể như vậy?”

“Bớt nói nhảm, bây giờ đi điều tra, tôi muốn cậu điều tra rõ ràng, vì sao lại không giống cô gái mà tôi biết.”

Trang Tước cảnh cáo từng chữ, Thành Dương liên tục gật đầu: “Vâng, thiếu gia, tôi lập tức đi điều tra.”