Bảy giờ tối là thời gian bắt đầu nhập tiệc, đây có thể xem là buổi tổng kết những việc làm càn quấy mà Nguyên Tình đã một tay gây nên. Như Du Lộ Khiết đã thông báo trước đó, bất cứ ai góp mặt đều phải bộc lộ tâm sự, chuyện lớn chuyện nhỏ buộc phải đem ra nói hết, chỉ có như vậy mới giúp đôi bên gỡ bỏ khúc mắc, tránh để về sau bằng mặt không bằng lòng.
Nguyên Tình từ sớm đã ăn diện tươm tất, không quá phô trương, chỉ đơn thuần khoác lên người chiếc áo Tank Top chất lụa cổ V không tay, phối với chân váy dài kiểu dáng quý tộc đã giúp cô chiếm trọn hai chữ "hoàn mỹ" trong mắt Chu Gia Linh, cô nàng hết lời khen tặng, "Ôi chu choa, Giám đốc Nguyên sửa soạn lộng lẫy như vậy chỉ để đi nghe mắng thôi ư?"
Tật xấu khó bỏ, trong lời khen cũng không quên dặm thêm vài lời châm biếm.
Nguyên Tình xoay người trước gương, nghiêng đầu để mái tóc xoăn gợn sóng xoã xuống một bên vai, cười thâm thuý, "Mình chờ hai tuần rồi, được gặp chị ấy thì nghe mắng cũng đáng mà."
Chu Gia Linh ngậm kẹp càng cua trong miệng, vừa búi tóc vừa tiếp lời, "Nể bồ thật đấy, ở trước mặt người ta thì tỏ ra ngoan ngoãn, sau lưng vẫn thản nhiên bày trò. Nhưng kể cũng lạ, cái tên họ Trương kia hình như bắt đầu có cảm tình với mình rồi hay sao. Bà cô già ngó lơ hắn cả tháng nay, hắn nản chí nên trò chuyện với mình nhiều hơn, tự dưng hôm qua còn chủ động mời mình đi uống nước."
Nguyên Tình bước sang kệ tủ lựa chọn túi xách, những ngày gần đây cô không còn hứng thú với đề tài này nữa, "Hắn âm điểm trong mắt chị ấy rồi, cắt đuôi đi, bồ muốn vứt hắn cho ai thì vứt."
"Đến đây, xem hộ mình nên dùng túi nào thì phù hợp?"
Chu Gia Linh gật đầu, cô từ chỗ giường nằm vội vàng chạy đến kệ tủ hỗ trợ Nguyên Tình, vừa xong cả hai cùng nhau tiến ra xe. Vì cách nhà Du Lộ Khiết không xa nên chỉ mất ba phút chiếc Ferrari đã đỗ trước cổng, tổng thời gian nhấn chuông và chờ đợi là thêm năm phút, sau cùng các cô cũng có thể theo chân Du Lộ Khiết dẫn vào trong nhà.
Du Lộ Khiết ăn mặc đơn giản, trên áo thun, dưới quần đùi, phần đuôi tóc được cột thấp thả nhẹ đung đưa, gương mặt cũng chẳng thiết tha tô son điểm phấn.
Chu Gia Linh bước theo phía sau chợt ghé sát người Nguyên Tình, dùng vai đẩy vai cô bạn thân của mình, "Bồ rõ ràng là không có địa vị trong lòng chị ta, nhìn xem, chị ta có thèm chưng diện chút nào đâu?"
Nguyên Tình không khỏi tủi thân, "Bồ im đi, tim mình đang rỉ máu đây này."
Chu Gia Linh bụm miệng cười khoái trá.
Ba người các cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, nội thất vật dụng tại phòng khách hầu như không có gì thay đổi, vẫn như cũ, ngăn nắp và yên tĩnh không khác là bao so với chủ nhân của nó.
Thức ăn đã bày sẵn, chờ lúc lâu vẫn chưa thấy Du Phong cùng Lâm Ý Nhi xuất hiện, Nguyên Tình tận dụng cơ hội ngồi nhích lại gần Du Lộ Khiết, hỏi khẽ, "Chị còn giận em sao ạ? Nửa tháng nay em nhắn tin nhưng không thấy chị phản hồi..."
Du Lộ Khiết nhìn qua, âm thầm đánh giá một chút về nữ nhân bên cạnh, dùng vẻ mặt lạnh tanh hỏi ngược lại, "Em nhắn gì nhỉ?"
Nguyên Tình ngơ ngác, chớp mi xong liền nhanh miệng đáp, "Chúc ngủ ngon ạ. Ngày nào em cũng chúc chị ngủ ngon, chị thật sự không xem tin nhắn sao?"
Du Lộ Khiết tắt hiển thị trạng thái Online và "đã xem", thành ra có xem hay không cô cũng không tài nào biết được.
Du Lộ Khiết giữ thái độ nhạt như nước ốc, "Ừ, có xem. Nhưng em nhắn chúc ngủ ngon thì muốn tôi phải trả lời thế nào?"
Nguyên Tình: "..."
Chu Gia Linh nghe ngóng được đoạn đối thoại giữa hai người, bâng quơ nói vào một câu, "Không chỉ cổ hủ, mà cũng lạnh lùng thật đấy."
Du Lộ Khiết liếc xéo Chu Gia Linh, vừa hay lại nghe thấy tiếng mở cửa, biết Du Phong cùng Lâm Ý Nhi đang tiến ra ngoài này nên phải tạm hoãn màn tranh đấu, chờ đủ mặt mọi người để bắt đầu khai tiệc.
Năm người ngồi xoay quanh bàn ăn, Du Lộ Khiết quan sát từng người một, chờ ổn định xong mới nghiêm trang cất giọng, "Như chị đã thông báo hôm qua, bữa tiệc này là nhằm mục đích hoá giải hiểu lầm, cũng như gỡ bỏ khúc mắc giữa các thành viên trong gia đình. Trước khi động đũa, chị muốn Du Phong, Ý Nhi phải bộc bạch hết những ấm ức trong lòng, cho dù có bao nhiêu bất mãn cũng buộc phải mang ra nói hết, trách cứ Nguyên Tình nặng lời cũng không sao, chỉ cần trút giận xong, hai đứa xem đống thức ăn trên bàn là tâm sự của mình mà nuốt hết vào bụng, vậy thì sau này cũng không cần nghĩ đến nữa."
Chu Gia Linh méo mó cơ mặt, thắc mắc, "Có nhầm lẫn không? Nuốt hết chuyện không vui vào bụng nghĩa là... để bụng rồi còn gì?"
Du Lộ Khiết khoanh tay, nhìn Chu Gia Linh chỉ bằng nửa con mắt, "Không nhầm đâu. Nuốt tâm sự vào bụng vẫn tốt hơn để yên nó trong đầu, cô chưa từng nghe "trút bầu tâm sự" bao giờ sao? Nuốt vô, sau đó mới có thể trút ra, ý tôi là như vậy đấy."
Chu Gia Linh: "..."
Là... "đi nặng" có phải không? Nghi thức giảng hoà của bà cô già cũng quái đản thật.
Du Lộ Khiết chìa tay mời Du Phong nói trước, anh híp mắt lườm chặt Nguyên Tình, vì không còn là vợ chồng của nhau nên cách xưng hô cũng tự nhiên thay đổi, "Tôi cần cô nghiêm túc trả lời ba câu hỏi, đáp ứng điều kiện là không được nói dối, bằng không để tôi sau này biết được sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!"
Hiếm thấy sự căng thẳng lộ rõ trong mắt Du Phong, Lâm Ý Nhi và những người còn lại chợt khẩn trương thay cho Nguyên Tình. Mỗi người một suy đoán, có thể Du Phong sẽ hỏi là "cô có từng yêu tôi không?" Hoặc đại loại là "có giây phút nào cô thực tâm nghĩ đến tôi không?" chẳng hạn...
Du Lộ Khiết nôn nao chờ đợi, không ngờ em trai cô lại nghiêm túc đến mức này luôn cơ.
Du Phong chỉnh gọng kính nhắc nhở, "Cô không được phép nghĩ lâu, phải trả lời cho thật nhanh đấy."
Trái ngược với mọi người, Nguyên Tình vẫn điềm nhiên như cũ, "Được, cậu hỏi đi."
Du Phong đan hai bàn tay vào nhau đặt lên bàn, thẳng tắp nhìn Nguyên Tình, bắt đầu màn tra hỏi, "Thứ nhất, cô nói bản thân yêu thầm chị gái tôi chín năm, vậy thời khắc đầu tiên cô phải lòng chị ấy là khi nào?"
Mọi người ai nấy đều sững sờ, duy nhất Nguyên Tình không có nhiều thời gian, đáp lại trong vòng nửa giây, "Trong một buổi phỏng vấn. Năm đó tôi trốn học đến công ty anh Thái xin việc, dự tính ban đầu là ứng tuyển vị trí nhân viên marketing nhưng sau đó đổi ý vì vô tình bắt gặp chị ấy trong thang máy, biết được chị ấy là trưởng phòng kinh doanh nên tôi đã thay đổi kế hoạch."
"Thứ hai, năm đó cô chỉ mới 16 tuổi thôi, thật sự biết cái gì gọi là yêu sao? Có bao giờ cô nghĩ mình đã nhầm lẫn giữa tình yêu và sự sùng bái hay không? Hoặc cũng có thể do bản tính cô luôn thích chinh phục, chỉ là phát sinh hứng thú với một người mà bản thân rất muốn chiếm hữu nhưng không thể có được?"
"Không nhầm. Tình cảm tôi dành cho chị gái anh có cả yêu và sùng bái, tôi không phải muốn chinh phục chị ấy, mà là muốn che chở, muốn bảo vệ chị ấy trọn vẹn một đời. Cảm xúc chân thành khác với sự hứng thú, không phải hấp dẫn tạm thời, tình cảm của tôi bao gồm sự tôn trọng, chia sẻ, quan tâm sâu sắc dành cho chị ấy, vô điều kiện và vô thời hạn."
Du Lộ Khiết sững người, bất động trước tình huống oái ăm đang diễn ra...
Cô đâu phải nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đâu chứ?
Du Phong hùng hổ đặt câu hỏi cuối cùng, "Cô nói tôn trọng chị gái tôi, nhưng sao lại thuê thám tử theo dõi chị ấy suốt chín năm? Tính chiếm hữu của cô có phải quá lớn rồi không? Hay cô yêu đến phát bệnh mà chính bản thân cũng không hay biết?"
Du Lộ Khiết bàng hoàng, muốn mở miệng chỉnh đốn Du Phong nhưng không có cơ hội, Nguyên Tình sớm hơn đã đưa ra câu trả lời, "Mục đích theo dõi ban đầu chỉ vì tôi quá mức nhung nhớ chị gái anh, tình cảm dù có mãnh liệt đến đâu cũng chỉ dám yêu đơn phương thôi, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có đủ tự tin để đứng trước mặt chị gái anh thổ lộ. Tôi biết chị ấy không giống tôi, hai người chúng tôi vốn không cùng một thế giới nên tôi biết mình không thể cưỡng cầu, chỉ cần có thể quan sát chị ấy từ xa tôi đã mãn nguyện rồi, trông thấy chị ấy mỗi ngày đều mỉm cười vui vẻ tôi đã yên tâm rồi."
"Chín năm qua đi chị ấy vẫn không có bạn trai, nhưng tôi tuyệt đối không vì phát hiện này mà cho rằng bản thân có cơ hội. Tôi chỉ nghĩ, nếu chị ấy không muốn thuộc về ai thì tôi sẵn sàng bước chân vào nhà họ Du, trở thành cô em dâu ngoan ngoãn để thuận tiện săn sóc chị ấy. Nếu ban đầu tôi thật sự muốn chiếm hữu chị ấy mà bày trò, tôi đương nhiên sẽ không ngu ngốc chọn cậu làm chồng, như vậy sẽ khiến người chồng trên danh nghĩa như cậu cản trở bước tiến của tôi thôi."
Nguyên Tình rũ mi, đôi mắt màu mực chợt hiện vẻ ưu tư và đầy lắng đọng, "Tôi thậm chí không cần danh phận, không cần chị ấy đáp lại tình cảm của mình, chỉ cần mỗi ngày có thể ở bên cạnh quan tâm săn sóc chị ấy, vậy thôi đã đủ lắm rồi."
Du Lộ Khiết bỗng chốc đóng băng toàn thân, thực chất cô đã nhiều lần tự hỏi, nếu Nguyên Tình yêu cô, vì cớ gì lại hao tâm tổn tứ muốn trở thành vợ Du Phong, trở thành em dâu của cô ở cả kiếp trước và kiếp này?
Đáp án hoá ra chính là như vậy.
Nhưng tình yêu vốn không đơn giản như cô ấy nghĩ đâu, có lẽ chính cô ấy cũng không ngờ được, hai năm sau đó, lý trí bền vững ban đầu đã phần nào mai một bởi du͙© vọиɠ xâm lấn. Cô ấy không thể cưỡng lại niềm khao khát bản thân dành cho cô, dẫn đến kết cục người ngoảnh mặt rời đi, kẻ ở lại chôn mình trong khổ sở, mối quan hệ chị chồng - em dâu gắn bó hai năm chín tháng cứ như vậy chôn vùi theo lời thổ lộ không đứng đắn của Nguyên Tình.
Bốn bề đang yên tĩnh, đột nhiên một giọng nói cất lên như thể nói hộ tiếng lòng Du Lộ Khiết, "Ngố thật đấy. Bồ họ Nguyên chứ có phải họ Trư đâu? Bồ khẳng định là chị ta sẽ ở giá sao? Huống hồ chị ta có ở giá cũng không liên quan tới bồ, tự dưng chui đầu vào rọ, làm khổ mình khổ người, chuyện bé như hạt cát lại bị bồ thổi tung thành cả sa mạc, đúng là ngố không thể tả."
Dĩ nhiên người phát ngôn không ai khác chính là Chu Gia Linh, cô nàng ngoắc môi xỏ xiên Du Lộ Khiết, "Ngày trước ở bên A tôi không biết người cô ấy crush chính là chị, mỗi lần nghe cô ấy úp úp mở mở về nữ thần trong lòng, thề là khiến tôi tò mò muốn chết luôn. Cái gì thiên thần, cái gì ngoài lạnh trong nóng, lại cái gì cực phẩm thế gian. Đến khi gặp rồi mới biết hoá ra tôi đã bị lừa."
Câu chốt hạ cực kỳ không nể mặt, Du Lộ Khiết liếc trắng mắt, không thèm đôi co, tạm vứt cảm xúc phức tạp ra sau đầu mà quay ngoắt sang Du Phong, "Bảo em dành một đêm gác tay lên trán suy nghĩ, vậy nhưng chỉ nghĩ được ba câu hỏi vớ vẩn này thôi ư?"
Du Phong nhún vai, "Có vớ vẩn chỗ nào đâu? Em với Ý Nhi bàn bạc kỹ rồi, đã hỏi thì phải hỏi cho ra ngô ra khoai chứ chị." Nói rồi, anh liền hướng tới Lâm Ý Nhi, giương cằm đắc ý.
Lâm Ý Nhi giơ thẳng ngón cái, ngỏ ý khen thưởng.
Nét mặt Du Lộ Khiết vừa có không vui vừa có khó hiểu, "Hai đứa lại muốn giở trò gì đây?"
Chu Gia Linh chợt "À" một tiếng kéo dài, lần lượt chỉ tay vào hai người họ, "Huề rồi sao? Hai cái người này còn lén lút bày mưu với nhau áp đảo Nguyên Tình có đúng không? Ý Nhi, em xấu lắm nha, uổng công Tình thương em như em gái, em dám xúi giục Du Phong mắng cô ấy yêu đến phát bệnh?"
Du Phong quýnh quáng đỡ lời, "Không có! Ý Nhi không có xúi tôi, đêm qua chúng tôi chỉ bàn bạc làm thế nào để Nguyên Tình chịu công khai thổ lộ, cô ấy quỷ quyệt như vậy, nếu không nghiêm túc truy hỏi thì làm sao cô ấy chịu nói?"
Hay thật. Du Lộ Khiết nén giận bặm môi, ở đời trước phải mất gần 3 năm Nguyên Tình mới dám lấy hết can đảm mượn rượu tỏ tình, đời này còn chưa được nửa năm đã bị Du Phong đốt cháy giai đoạn...
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Báo hại cô ngồi không cũng bị ảnh hưởng!
Chu Gia Linh quyết không bỏ qua, tấn công vồ vập, "Á à, vậy ra hai người lén lút bàn bạc với nhau vào lúc nửa đêm có phải không? Bàn được cái gì rồi? Hay là bàn xem khi nào kết hôn rồi cùng nhau sinh một đứa bé?"
Lâm Ý Nhi thiếu điều muốn tìm lỗ chui xuống, "Chị này! Em với cậu Phong chưa có gì nha, bọn em không có thích làm chuyện lén lút như chị với chị Tình đâu!"
"Chưa có tức là sắp có đúng không? Ha ha, coi em đỏ mặt rồi kìa."
Du Lộ Khiết sực ngây ngốc, bất an chen giọng, "Nhưng lén lút cái gì cơ? Ý Nhi, em thấy Nguyên Tình với con nhỏ dở hơi này thường hay "lén lút" với nhau lắm sao?"
Nguyên Tình giật thót, vội xua tay, "Không có. Ý Nhi, em giận chị thì giận, đừng gắp lửa bỏ tay người có được không?"
Lâm Ý Nhi dở khóc dở cười, "Em có gắp lửa bỏ tay chị hồi nào đâu...?" Cô chỉ muốn nói Nguyên Tình và Chu Gia Linh thích bày trò ở sau lưng người khác thôi, nào phải như Du Lộ Khiết đang suy diễn?
Du Phong dang tay chắn ngang người Lâm Ý Nhi, bênh vực cô bé, "Cô đừng có mà cậy lớn hϊếp nhỏ, em ấy nói có sai sao? Hai người rõ ràng là cặp bài trùng, chuyên môn đi phá làng phá xóm chứ còn gì nữa!"
Nguyên Tình: "..."
Xem ra cô đã bị "thất sủng" rồi.
Chu Gia Linh nhếch môi phản pháo, "Nè nè, cậu dám nói ai phá làng phá xóm? Có tin tôi tặng cho cậu một cước không hả?"
Bữa tiệc giảng hoà chẳng mấy chốc đã biến thành... đại hội võ lâm, mạnh người nào người nấy khua chiêng gõ trống không chút kiêng nể. Nhất là Du Phong, ngày thường hiền lành là thế nhưng ngay lúc này lại đấu khẩu ác liệt với Chu Gia Linh, chẳng ai chịu nhường ai một lời.
Nguyên Tình bất lực can ngăn, Du Lộ Khiết ngồi một chỗ lấy tay đỡ trán...
Nhưng nói gì thì nói, cũng khá lâu rồi cô mới tìm được cảm giác ấm cúng náo nhiệt trong ngôi nhà của mình.