Hôm đó ở bệnh viện, Nguyên Tình đã nói sẽ dồn hết sức lực để sửa chữa lỗi lầm, Du Lộ Khiết có nằm mơ cũng không ngờ "sửa chữa lỗi lầm" mà cô ấy nói hoá ra là như vậy.
Chẳng thấy sửa chữa ở đâu, chỉ thấy càng làm rối chuyện thêm thôi.
Du Lộ Khiết tự thấy mình có chút giống con lừa, mới hứa hẹn xong, lòng vừa nhẹ tênh thì Nguyên Tình lại lần nữa thú nhận tội lỗi, chỉ trách bản thân không đành lòng nguyền rủa cô ấy vì sự việc đã xảy ra vào đêm qua rồi, xảy ra trước khi cô hứa hẹn sẽ xé nháp hết thảy, đem chuyện cũ đốt thành tro bụi.
Nhưng nếu có thể, cô rất muốn rải mớ tro bụi này vào cốc nước lọc, sau đó bóp miệng Nguyên Tình, rót vào, buộc cô ấy uống đến khi nào ho sặc sụa thì mới thôi.
Và thế là chuyến cắm trại lý thú phải dừng ngay trong ngày, kế hoạch đăng ký cuộc thi câu cá trên thuyền trì hoãn vô thời hạn. Du Phong tương tự Lâm Ý Nhi, trải qua một đêm mưa gió bão bùng đã khiến tâm trí hai người như rơi vào hố đen tội lỗi, sầu não, tuyệt vọng, cảm tưởng bản thân nhơ nhuốc đến mức dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Cho đến khi trở về SG, trở về chính mái ấm của mình và ngồi đối mặt cùng "kẻ chủ mưu" đứng sau vụ việc, Du Phong hay kể cả Lâm Ý Nhi từ trạng thái day dứt triền miên liền chuyển sang nổi trận lôi đình. Cả hai không dám nhìn nhau, nước mắt ngắn nước mắt dài cố gặng hỏi Nguyên Tình phải giải thích cho ra lẽ.
Đương nhiên, trong buổi họp gia đình này không thể vắng mặt Du Lộ Khiết.
Trước đó cô đã bàn bạc cùng Nguyên Tình, bởi tính chất vụ việc lần này... quá mức chấn động, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả việc sắp đặt cuộc hôn nhân, gửi thiệp mời đám bạn học của Du Phong đến tham dự nên buộc lòng phải đưa ra lời giải thích thoả đáng, không cẩn thận sẽ khiến Du Phong cùng Lâm Ý Nhi sinh lòng căm hận, vậy thì vết nứt trong mối quan hệ giữa họ cùng Nguyên Tình sẽ vĩnh viễn không thể hàn gắn được.
Các cô quyết định nói ra sự thật, tạm thời không tìm được biện pháp tốt hơn.
Trong một ngày có quá nhiều biến sự ập tới khiến Du Phong phải gồng lưng hứng chịu, người vợ trên danh nghĩa mà anh nhất mực sùng bái không ngờ lại dàn xếp anh "động phòng" với cô gái khác. Đồng thời chị gái anh, tức Du Lộ Khiết từ nhỏ đến lớn đều dang tay che chở cho anh, vừa đảo mắt một cái lại nghiễm nhiên biến thành... tình địch.
Lâm Ý Nhi cũng đáng thương không kém, nhưng so với cảm giác giày vò tội lỗi trước đó, cô vô cùng nhẹ nhõm khi biết được Nguyên Tình đối với Du Phong hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, mối liên kết giữa họ chỉ là một cuộc hôn nhân đầy tính sắp đặt...
Cho dù là vậy, cô vẫn rất thất vọng về Nguyên Tình.
Sau ngày hôm đó, tổ ấm nho nhỏ của Du Lộ Khiết không còn náo nhiệt như trước kia. Mỗi ngày Lâm Ý Nhi ở cửa hàng cắm đầu làm việc, về đến nhà lại như người mất hồn. Về phần Du Phong, mỗi khi anh từ công ty trở về liền nhốt mình trong phòng, không có tâm trạng giao tiếp với bất kỳ ai trong ngôi nhà.
Du Phong không chỉ tránh mặt Lâm Ý Nhi, mà còn không muốn trò chuyện với cả Du Lộ Khiết. Cũng như Du Phong, đoạn thời gian này Lâm Ý Nhi tha thiết dặn lòng không được chạm mặt anh và cả Nguyên Tình.
Mối quan hệ trong gia đình trở nên phức tạp.
Cũng trong một tuần bùng phát chiến tranh lạnh, Du Lộ Khiết hễ không gặp mặt Nguyên Tình thì thôi, mỗi lần gặp đều lườm nguýt cô ấy, mặc cho Nguyên Tình lúc thì pha cà phê tạ lỗi với cô, lúc thì mua bánh trái ăn vặt cung phụng cô những lúc xem phim, cô chỉ thở dài nhắc nhở cô ấy nên nghĩ cách khắc phục hậu quả.
Nguyên Tình bắt tay cùng Chu Gia Linh thuyết phục Du Lộ Khiết, theo lời các cô nói thì Du Phong và Lâm Ý Nhi ít nhiều gì cũng có cảm tình, hơn nữa còn rất xứng đôi. Sở dĩ sự tình thành ra như vậy có lẽ là do Nguyên Tình nôn nóng đốt cháy giai đoạn, "đẩy thuyền" không theo bài bản, vì không tính toán trước nên mới dẫn đến phản tác dụng.
Miệng lưỡi Chu Gia Linh trước giờ vẫn luôn rất lợi hại, ban đầu Du Lộ Khiết còn mắng các cô ăn nói linh tinh, nhưng sau khi lắng nghe Chu Gia Linh phân tích, lại tiếp nhận thêm cả mớ suy luận khá logic của Nguyên Tình thì chẳng mất bao lâu Du Lộ Khiết đã bị thuyết phục.
Trên thực tế, cô cũng rất mong muốn Lâm Ý Nhi thành đôi với em trai mình. Xứng đôi hay không thì cô không biết, cô chỉ biết, nếu Lâm Ý Nhi trở thành em dâu của cô, định sẵn gia đình sẽ vô cùng yên ấm.
Ba người Du Lộ Khiết, Nguyên Tình và Chu Gia Linh mở ra một cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, chuẩn bị một kế hoạch hết mức hoàn hảo để tác hợp lần nữa, chỉ khác là lần tác hợp này cực kỳ bài bản, tính toán đến từng chân tơ kẽ tóc, hy vọng Du Phong cùng Lâm Ý Nhi sẽ nhanh chóng tiến vào giai đoạn yêu đương, khai sáng góc khuất tâm lý đang hình thành giữa hai người họ.
Lại thêm hai tuần trôi qua, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Du, đừng nói là Du Phong, ngay cả Lâm Ý Nhi cũng không thể không góp mặt trên bàn ăn gia đình, một sự kiện quan trọng mà cả anh và cô đều không được phép viện cớ lảng tránh.
Chu Gia Linh ăn mặc chỉn chu mang giỏ quà đặt lên bàn thờ, thắp nhang xong, cô tiến lại bàn ăn ngồi bên cạnh Lâm Ý Nhi, cả tháng nay chưa một lần trông thấy Lâm Ý Nhi nở nụ cười, nhìn sao cũng không khỏi tiều tuỵ, cô xoa đầu cô bé, "Sau chuyện hôm đó em không thèm nhìn mặt Tình, tâm trạng cô ấy gần đây khá nặng nề, làm việc cũng không thể tập trung được. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Tình hối hận rồi em vẫn không muốn tha lỗi cho cô ấy sao?"
Lâm Ý Nhi giả vờ không nghe thấy, bới cơm ra chén đặt lên mặt bàn. Tháng trước Nguyên Tình thường xuyên mua quà vặt tặng cô, thường xuyên đến gõ cửa phòng hỏi thăm cô đủ đường, cô không từ chối nhận quà cũng không từ chối trả lời cô ấy đã xem là nhân nhượng lắm rồi...
Sau đó không biết thế nào, có vẻ Nguyên Tình đã nhận ra sự miễn cưỡng trong lòng cô, hai tuần nay không thấy cô ấy tìm cô nữa.
Nguyên Tình không chỉ tự ý chủ trương hạnh phúc đời cô, mà còn giấu giếm cô quá nhiều bí mật.
Uổng công cô lúc nào cũng tôn sùng cô ấy.
Nhận thấy Lâm Ý Nhi không muốn tiếp chuyện nên Chu Gia Linh cũng không nói thêm, ngồi một lúc thì Du Lộ Khiết, Du Phong lần lượt bước ra khỏi phòng, mọi người an ổn vị trí chuẩn bị dùng bữa.
Nguyên Tình từ nửa tháng trước đã chi tiền mua một căn nhà ở gần đây, thuận theo lý lẽ Du Lộ Khiết ném ra, hai người các cô dù sao cũng không thể sống chung một nhà, hơn hết là, Nguyên Tình cũng không có lý do để ở lại nhà cô như trước đây được nữa. Thành thử bữa cơm gia đình hôm nay thiếu vắng một thành viên, thay vào đó lại là sự góp mặt của cô nàng họ Chu mà cả Du Phong và Lâm Ý Nhi đều không ngờ tới, tuy khó hiểu nhưng không hỏi ra miệng, hai người chỉ cúi mặt ăn cơm.
Rốt cuộc, vài phút sau Lâm Ý Nhi cũng không nhịn được mà lên tiếng, "Chị Tình không đến ăn giỗ sao ạ?"
Câu hỏi không đầu không đuôi, Lâm Ý Nhi vẫn như cũ cúi gằm mặt vào chén cơm, Du Phong vốn đang tập trung ăn cho nhanh để còn trở về phòng thì bị mắc nghẹn khi nghe thấy cô bé cất lời, quá đột ngột, báo hại anh phải uống một hơi nửa ly nước lọc để trấn ổn tâm lý...
Chu Gia Linh thản nhiên đáp, "Tình dọn đi từ lâu rồi em không biết sao? Nhà cô ấy ở gần đây thôi, nhưng vì sợ em với Phong chướng mắt nên cô ấy không tiện ghé, chị thay mặt cô ấy mang quà đến đây, sẵn tiện thắp nhang cho hai bác. Lần này chị em mình gặp nhau không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại, ít hôm nữa chị với Tình sang A định cư và phát triển ở bên đó luôn rồi, hai người cứ tự nhiên đi, không cần nghĩ cách tránh mặt cô ấy nữa đâu."
Du Phong buông đũa, nhíu mày nghi hoặc, "Chuyện tốt chuyện xấu của Nguyên Tình chúng tôi đều biết cả rồi, cô ấy thích nhất là bày trò ở sau lưng người ta. Định cư cái gì? Phát triển cái gì? Hai người lại tính cấu kết với nhau thao túng tâm lý tôi với..." Anh ngập ngừng chỉnh lại gọng kính, nhìn lướt qua Lâm Ý Nhi rồi mới bổ sung, "Nói cho cùng vẫn là muốn thao túng tôi với Ý Nhi thôi có đúng không?"
Lần này đến lượt Lâm Ý Nhi mắc nghẹn, không dám ngẩng mặt lên.
Du Lộ Khiết bất ngờ lên tiếng, vừa gắp thức ăn vừa tỏ ra bình thản, "Em nói cái gì thao túng tâm lý khó nghe vậy? Như hai đứa đã biết rồi đấy, Tình yêu thầm chị chín năm, ở đêm cắm trại chị vẫn định bụng sẽ cho cô ấy ở yên trong nhà, thuận tiện uốn nắn cô ấy theo thời gian. Không ngờ sau đó lại phát sinh thêm chuyện cô ấy tự ý tác hợp hai đứa, làm cho hai đứa trở mặt, gia đình đang yên ấm bỗng trở nên bất hoà. Thành thử chị bảo Tình dọn đi, cũng bảo Tình tốt nhất là nên tránh xa hai đứa, tránh để hai đứa nhớ lại chuyện cũ mà không vui, chỉ vậy thôi mà cô ấy lại quyết định sang nước A phát triển, chả hiểu nghĩ gì."
Trong giọng điệu Du Lộ Khiết nghe ra chút quở trách, Du Phong cùng Lâm Ý Nhi không tìm được sơ hở, không cho đây là lời thêu dệt, cùng lúc bày tỏ thái độ, "Chị à, bọn em có trở mặt với nhau đâu chứ?"
Cùng lắm... chỉ là chưa thể sắp xếp tinh thần để tự nhiên đối mặt với nhau thôi mà?
Du Lộ Khiết gác đũa lên chén cơm, khoanh tay dò xét, "Có hay không hai đứa tự hiểu đi. Tóm lại chị không trách oan Nguyên Tình, cho dù cô ấy có là Du Hồ Điệp mà trước đây từng thân thiết với chị đi chăng nữa, cô ấy dám qua mặt chị tác hợp hai đứa bằng cách thức quái đản này thì chị tuyệt đối không chấp nhận." Cô lại quay sang lườm nguýt Chu Gia Linh, "Còn cô, ăn xong thì mau về đi, cảm ơn vì giỏ quà nhưng gia đình tôi xào xáo cũng có phần của cô đấy."
Chu Gia Linh chép môi, vẫn bình tĩnh gắp đồ ăn, "Tôi không so đo với chị, Tình bảo tôi đến đây phải cư xử lễ độ, tôi trước giờ vẫn luôn rất kính trọng người già."
Du Lộ Khiết: "..."
Đóng kịch là giả, nhưng chửi xéo tôi là thật có đúng không?
Du Phong chán chường nói, "Chị hai à, đúng là em có giận Tình đấy. Giận vì cô ấy đã lừa dối em, xem em như cừu non mà giăng bẫy. Nhưng dù sao cô ấy cũng rất tốt với em, em nghĩ kỹ rồi, kể cả cô ấy tính kế lên người em nhưng chưa từng khiến em phải chịu thiệt, em không thể kể hết từng chi tiết nhỏ nhặt ở đây, nhưng ngay cả giường nằm cô ấy cũng nhường phần em, cô ấy là thiên kim tiểu thư, vậy mà mỗi ngày đều phải ngủ qua đêm trên ghế sofa chật chội trong phòng, cũng khổ tâm lắm đấy."
Nguyên Tình yêu thầm chị gái anh chín năm, không xét vấn đề xu hướng tính dục, chỉ xét riêng cách đối đãi cô ấy dành cho anh, anh đã phần nào cảm nhận được tình cảm cô ấy dành cho Du Lộ Khiết hẳn là không có thước đo nào đong đếm được...
Đáng ngưỡng mộ lắm ấy chứ.
Nguyên Tình đáng trách nhưng cũng đáng thương, cứ cho là anh thiên vị cô ấy đi, nhưng cô ấy yêu thích Du Lộ Khiết cũng không phải vấn đề có thể khiến anh dứt khoát xoay lưng ghét bỏ.
Lâm Ý Nhi rưng rưng phụ hoạ, "Phải đó, em... em tuy rất giận chị Tình nhưng không đến nỗi chán ghét chị ấy đâu ạ. Chị ấy... lừa em, miệng luôn nói coi em là em gái nhưng giấu em rất nhiều bí mật, hơn nữa còn... tự ý tác hợp em với cậu Phong, báo hại em cắn rứt lương tâm, cảm giác tội lỗi đầy mình. Nhưng mà... suy đi nghĩ lại thì sự việc cũng không tệ đến mức khiến chị phải đuổi chị ấy đi đâu ạ, chị ấy sẽ đáng thương lắm..."
Yêu thầm một người đến tận chín năm, trăm mưu ngàn kế cũng chỉ vì muốn ở cạnh người ấy, vậy mà bây giờ lại bị "crush" đuổi đi một cách phũ phàng, đổi lại là cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi.
Chu Gia Linh phác giác hai con cá đang dần cắn câu, vội chen lời, "Đáng thương chứ sao không. Dù sao cô ấy cũng từng là thành viên nhỏ trong gia đình mà, nói đuổi liền đuổi, nói trở mặt liền trở mặt, cùng một lúc bị ba người xoay lưng, đến cơ hội sửa sai cô ấy còn không có nữa là."
Du Phong hợp lực cùng Lâm Ý Nhi năn nỉ Du Lộ Khiết tha lỗi cho Nguyên Tình, cả hai ngồi nghiêm túc, nêu lên những ưu điểm ở Nguyên Tình nhằm thuyết phục Du Lộ Khiết, càng kể càng hăng say, Du Phong và Lâm Ý Nhi đều không ngờ Nguyên Tình có địa vị to lớn ở trong lòng họ như vậy.
Giống như một tờ giấy trắng bị vẩy mực đen, cho dù Nguyên Tình có lừa dối họ, có ủ mưu tính kế lên người họ, bấy nhiêu vẫn chưa đủ để họ phủi bỏ sạch sẽ sự đãi ngộ chân thành mà Nguyên Tình đã từng dành cho mình.
Thế là sau khi bữa cơm gia đình kết thúc, Du Lộ Khiết giả vờ bất đắc dĩ gọi cho Nguyên Tình ở trước mặt Du Phong và Lâm Ý Nhi, bảo cô ấy ngày mai đến nhà dự tiệc, là một bữa tiệc nhỏ mà Du Lộ Khiết sẽ đích thân xuống bếp với mong muốn hoá giải chiến tranh lạnh giữa các thành viên trong gia đình.
Để chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, Du Lộ Khiết căn dặn những người liên quan phải dành một đêm suy nghĩ cẩn trọng, xác định thật kỹ xem có thể bỏ qua chuyện cũ hay không. Ngày mai sẽ là thời điểm bất cứ ai góp mặt đều phải bộc lộ tâm sự, không để bụng, vậy thì sau này cũng không cần bằng mặt không bằng lòng.
Trước khi chấm dứt cuộc gọi, Du Lộ Khiết nghiêm giọng nói với Nguyên Tình, "Sai phạm nào cũng cần trả giá thích đáng, thẳng thắn phê bình, thẳng thắn bày tỏ cơn ấm ức, sự bất mãn trong lòng đương nhiên sẽ tốt hơn. Em không có ý kiến gì chứ?"
Nguyên Tình ứng đáp chừng mực, "Dạ không. Em biết mình phạm sai lầm rất lớn, cho dù cậu Phong với Ý Nhi có mắng em, em một lời cũng không phản đối đâu ạ."
Du Lộ Khiết lạnh lùng buông giọng, "Không phản đối thì tốt, nhưng nghe mắng xong cũng đừng ngất xỉu nữa đấy."
Nguyên Tình: "..."