Xuyên Đến Nhà Họ Tề

Chương 34: Thuê nhà

“Vậy được, chúng ta đi trước tìm chỗ ở.” Lão Trương thay đổi hướng đuổi lừa, đi đến một con đường nhỏ phía bên phải của đại lộ.

Lúc này Trên đường nhỏ đã có rất nhiều người đi đường, người khiêng đòn gánh kẻ đẩy xe tay, bọn họ đều hướng tới phương hướng chùa Phổ Linh mà đi, vừa thấy liền biết bọn họ cũng là đi bày quán.

Giang Miểu có chút hối hận, sớm biết vậy ngày hôm qua hắn đã đi trước rồi, hiện tại xem ra đã chậm một bước, hy vọng đợi lát nữa còn có thể có vị trí cho hắn bày quán.

Xe lừa sau khi rẽ trái rồi rẽ phải mới ngừng ở một nơi trước cửa có rào tre, trước cửa ngồi một vị lão thái thái, thoạt nhìn như đang nhặt đậu.

“Miêu a bà, Đại Căn huynh đệ có ở nhà không?”

Miêu a bà ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhận ra người vừa mới nói chuyện cùng mình: “Đây không phải là Đại Trụ sao? Ngươi hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới đây? Đại Căn đã xuống ruộng rồi, lập tức liền trở về.”

“Miêu a bà, ta là mang sinh ý tới cho nhà ngươi, nhà ngươi năm nay cho thuê mấy gian phòng, có còn phòng trống không?”

“Có, còn để trống một gian, ở phía sau kìa.” Mỗi năm đến ngày cử hành Hội Phật, phụ cận phòng ở nông gia quanh đây đều rất được hoan nghênh, cũng do căn nhà của Miêu a bà ở hướng hơi trật vào sâu một chút nên đến giờ mới có thể còn có phòng trống cho thuê.

Miêu a bà mang theo mấy người đi vào, mở cửa nhìn nhìn, trong phòng này quét tước thật sự sạch sẽ, có một cái giường đất cũng đủ cho ba bốn người ngủ, mặt trên trải rơm rạ cùng chăn bông, nhìn qua còn rất ấm áp. Trừ cái này ra thì cũng không có cái gì khác.

Giang Miểu cũng không kén chọn, sau khi hỏi rõ ràng có thể tiêu tiền mua củi lửa nhà bọn họ, Giang Miểu lập tức đồng ý thuê căn phòng kia, thanh toán luôn cả tiền thuê nhà và tiền mua củi lửa mọt lần luôn.

Miêu a bà đem chìa khóa mở cửa phòng đưa cho Giang Miểu, kêu hắn giữ gìn cẩn thận. Giang Miểu nhận lấy, sau đó ba người gồm Giang Miểu, Đại Ngưu và lão Trương đi đem những đồ hôm nay không dùng đến từ xe lừa dỡ xuống dưới, bỏ vào trong phòng.

Sau khi chỉnh lý lại hết thảy đồ đạc, Giang Miểu đóng cửa lại, lại lần nữa ngồi trên xe lừa, mang theo đồ vật còn lại, chạy về phía chùa Phổ Linh bên kia.

Cửa chính chùa Phổ Linh ở giữa sườn núi, chân núi có một mảnh đất trống, ở Giang Miểu xem ra, đại khái to như hai cái sân bóng ở hiện đại, có thể chứa được mấy ngàn người ở chỗ này hoạt động.

Bọn họ còn chưa đi đến trên mảnh đất trống kia đã có người lại đây ngăn lại, nói rõ là không cần biết là loại xe gì đều không thể ngừng ở bên này, muốn dừng xe thì vòng đến phía sau. Giang Miểu vội vàng xuống xe, rồi cùng Đại Ngưu đem gánh hàng và mấy đồ vật linh tinh trên xe dọn xuống dưới.

Lão Trương vỗ vỗ bả vai Đại Ngưu, lại lần nữa dặn dò gã mấy ngày nay muốn chăm chỉ một chút rồi sau đó liền đánh xe lừa rời đi nơi này.