Chùa Phổ Linh, là đệ nhất chùa ở Lương Kinh. Nhưng trước kia nó cũng chỉ là một ngôi chùa nhỏ không quá nổi danh ở kinh thành Bắc.
Nghe nói hôn quân tiền triều tính tình thô bạo, làm người xa xỉ cực độ, làm cho triều dã trên dưới tiếng oán than dậy đất, bá tánh dân chúng lầm than. Mà tổ tiên Đại Lương, đã từng là quan viên tiền triều, do không muốn cùng những tên tham quan ô lại thông đồng làm bậy, liền bị người thiết kế hãm hại.
Ngài nghe được tiếng gió, có người muốn bắt lấy người nhà để uy hϊếp ngài, liền suốt đêm dẫn cả nhà lẩn trốn. Đáng tiếc tin tức bại lộ ra đi, đám kia người rất nhanh liền phái sát thủ đuổi theo gϊếŧ bọn họ.
Khi trốn đến phụ cận chùa Phổ Linh, ngay lúc đó phương trượng đưa bọn họ mang tiến vào trong chùa giúp họ ẩn giấu, mà sau đó đối mặt với sự ép hỏi của những tên sát thủ đó, phương trượng trước sau đều không có nhả ra một chữ, cho dù bị bọn họ uy hϊếp tánh mạng.
Sau khi tổ tiên hoàng gia khởi nghĩa , phương trượng chùa Phổ Linh còn từng trộm đem tiền dầu mè của chùa hiến cho nghĩa quân, trợ giúp bọn họ khởi sự, hy vọng bọn họ có thể sớm ngày lật đổ hôn quân độc tài.
Tổ tiên hoàng gia sau khi thành công, từng ở trước mặt mọi người cảm nhớ ân tình của phương trượng chùa Phổ Linh, nói nếu là không có tương trợ của phương trượng lúc trước cũng không có Đại Lương hiện giờ. Quần thần nghe “huyền ca mà biết nhã ý”, sôi nổi thượng tấu thỉnh phong cho chùa Phổ Linh.
Cho nên, chùa Phổ Linh cũng được xưng là chùa Hộ Quốc. Sau hơn một trăm năm phát triển, khiến cho căn cơ chùa Phổ Linh càng thêm vững chắc. Thậm chí ở lúc đương kim Hoàng Đế đăng cơ, đều từng ở chùa Phổ Linh trai giới lễ Phật ba ngày.
Mà chủ điện chùa Phổ Linh chính là cung phụng đức a di đà phật, cũng xưng vô lượng thọ Phật. Cho nên chùa Phổ Linh mới có thể ở ngày sinh nhật đức a di đà phật mà mở Hội Phật trong khi ba ngày, mời các tăng lữ quanh thân danh chùa cổ tháp tiến đến giao lưu Phật pháp, hơn nữa mở ra tất cả cửa điện, nghênh đón thiện nam tín nữ.
……
“Đến rồi, rẽ qua đường quanh phía trước chính là địa giới chùa Phổ Linh.”
Giang Miểu đã bị gió thổi đến bắt đầu hoài nghi nhân sinh, sau khi nghe thấy lời này lập tức tinh thần tỉnh táo. Giang Miểu duỗi thẳng thân mình, ngó qua hai người mà hướng phía trước nhìn. Sau đó thấy phía trước cũng không có xuất hiện ngôi chùa nào, cảnh trí nơi này cùng với những nơi lúc nãy ba người đã đi qua giống nhau như đúc.
Nhưng mà nghĩ lại lời Trương đại bá vừa nói, tới địa giới chùa Phổ Linh rồi. Nói cách khác, bắt đầu từ lối rẽ quanh kia cũng đã thuộc về phạm vi chùa Phổ Linh quản lý.
Giang Miểu vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, một mảnh đồng ruộng lớn như vậy, liếc mắt một cái nhìn không tới bờ, mỗi năm lương thực sản xuất ra gần như chỉ cung cấp cho các hòa thượng chùa miếu này ăn, bọn họ có thể giàu có như thế nào không biết! Hơn nữa, vừa mới nãy Trương đại bá có nói chùa Phổ Linh có sâu xa với Đại Lương triều, còn nói qua, phàm là đất đai treo trên danh nghĩa của chùa miếu thì không cần nộp một văn tiền thuế. Như vậy xem ra, các hòa thượng trong chùa Phổ Linh, đều cực kỳ giàu có!
Xe lừa tiếp tục lung lay mà đi về phía trước, ước chừng lại đi thêm ba mươi phút, Giang Miểu mới nhìn thấy thấp thoáng ở trong núi một góc ngôi chùa rộng rãi kia.
Chỉ là một góc này, liền có thể cho người ta cảm giác khϊếp sợ. Hãy tha thứ cho một tên học tra như Giang Miểu, khi nhìn thấy ngôi chùa to lớn như thế, hắn không biết phải dùng từ ngữ trau chuốt gì có thể đem nó miêu tả sinh động như hiện ra trước mắt mọi người. Giờ này khắc này, trong lòng hắn chỉ có một ý tưởng, đó chính là, nơi này thật lớn!
“Giang tiểu ca, ngươi là muốn bắt đầu bày quán ngay bây giờ, hay là muốn lão trước tiên mang ngươi đi tìm một chỗ ở?” Lão Trương hỏi, trước đó lão Mạc có dặn dò lão, nói Giang tiểu ca ở nơi này trời xa đất lạ, đến lúc đó khi hắn muốn tìm nhà nông hộ thuê chỗ ở nhờ lão giúp đỡ một chút.
Giang Miểu phục hồi lại tinh thần, nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn là trước tìm cái chỗ ở đi, cháu sợ nếu đi quá muộn sẽ bị người khác thuê mất.”